Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2012

Xúc-động từ một tấm ảnh,kính dâng vài dòng cho người dân Tây-Tạng;chợt sợ cho Việt mình !

Hình ảnh
Một người Tây-Tạng trở thành"Cây đuốc di-động", để soi-rọi cho mọi người trên-thế-giới nhìn rỏ những gì Trung-cộng đã làm đối với người dân của xứ sở hiền-hòa nầy; kể từ ngày họ bị lọt vào vòng nô-lệ của chủ-nghĩa "Hán-hóa". Quân-phục rằn-ri hung-tợn của gống Hán tham, đã không làm mất màu nâu sòng của những chiếc áo cà-sa quanh năm,mản-mùa an-nhiên cứng lòng chịu tai,thọ ách . Gậy,khiên,còng,áo-giáp với vũ-khí trang-bị từ đầu đến chân không làm "sạch" được tiếng mõ,chuông cùng những âm-vang lời kinh,câu kệ.  Tiện-nghi phù-phiếm của những thái-thú tân-thời bày biện ra đầy phố-thị, những mong dân đen chân-chất a-hùa hội-nhập.  Gái đẹp lõa-lồ , nhã-nhạc xập-xình đàn hát dâm-ô,  Ngày đêm,cạnh những cửa chùa,  Quân chiếm-đóng , cùng a-tòng là đám khách muôn-phương giàu tiền lắm của bày ra những đồi-trụy hòng làm mềm lòng tăng-lữ sớm tối sám-hối,công-phu.  Chân không dẫm đất: Bất kể ngày,đêm,mưa,nắng, Nóng, Lạnh. Chẵng tha-thiết gì, những  phườ

Cường-điệu!

Hình ảnh
Thật ra,không có vụ chống-cự nào hết để đến cái nổi xe tăng của quân xâm-lược phải "cán sập" hàng rào  dinh Độc-lập,một cứ-địa cuối cùng của chế độ VNCH, theo như những rêu-rao từ bấy lâu nay của cả một guồng máy tuyên-truyền ,chuyên biến trắng thành đen của Hà-nội! Ông Dương-văn-Minh đã ra lệnh cho quân-đội miền Nam buông súng và chờ để bàn-giao chánh-phủ VNCH cho "chánh-phủ CM LT/MTDTGPMN.VN"(nguyên-văn),vốn là con đẻ của Hà-nội. Cỗng chánh dinh Tổng-thống đã được mở  rộng ra. Toàn-bộ nội- các đầu-hàng đã sắp hàng ngang đứng chực trước thềm chờ...giặc! Hoàn-toàn không hề có một lưỡi-lê,một trái lựu-đạn hay một khẫu súng nào trước sân,trên thềm, trong tình-cảnh đầu-hàng vô-điều-kiện ấy. Đa-số trong những người đứng chờ đó,là những vị cao-niên ,trí-thức nên chỉ cần tiếng gầm rú của động-cơ cùng xích sắt của chiến-xa T.54 cũng đủ làm cho họ...té nhào kinh-hãi rồi. Vậy,"ủi sập" hoặc"cán sập" hàng rào hay cỗng chánh..do ai ra lệnh, hay do toán

Tháng Tư ô-nhiễm.

Hình ảnh
Một trăm năm,đời người là quý, Mỗi một ngày cần hít thở :  Lúc đầy, Khi vơi. Cho no ắp ,cho căng phồng hai lá phổi, Giữ kỹ càng dù sinh-mệnh nổi trôi! Mỗi một ngày, cay-đắng kiếp người, Bởi định mạng, Hay bạo-quyền áp-đặt. Những vết hằn do năm tháng, Những oan-khiên,oằn-oại bởi trăm nỗi nhục-nhằn, Be sườn gẫy,răng rơi rụng,mắt đui,lọi tay,què giò từ những đòn thù của mấy người nhân-danh"cách-mạng"! Nào; Thở tống hết ra, rồi hít thật đầy vào: Chỉ vì, Cổng oan-khiên mới vừa hé mở, Biển khổ đau, còn trùng-điệp  ngàn-khơi. Ngày dài thêm, Đêm dũi ra triền-miên bằng triệu tiếng thở dài, như tiếng rên của những cây cầu cong mình sắp gãy;như những tiếng kêu la thất-thanh hoảng-loạn của bầy gà phải cáo trong bất-chợt của đêm khuya! Xin; Đừng quên hít sâu rồi thở ra cho hết. Để sống còn tồn-tại với phong ba, Để có còn sức chịu thêm dăm bảy ách-tai do những "giải-phóng-quân",từ chốn rừng sâu,đem ra, mang tới. Này nhen:  Nhà to khó giữ,  Mạng nhỏ bất-to

Chúc lành.

Hình ảnh
Theo phong-tục tốt đẹp của dân-tộc,vào dịp đầu năm,mọi người đều cầu-chúc những điều tốt lành mang những may-mắn,an-lành cao-quý cho nhau .  Đây được xem là một truyền-thống với văn-hóa đáng yêu  của dân-tộc Việt.  Giữ-gìn tập-tục cao-đẹp của Tổ-Tiên lưu-lại vốn có tự ngàn xưa,  Tháng Tư đen75 cũng  theo thông-lệ,bắt chước  tiền-nhân,nên vào dịp sắp bước vào năm mới cũng  chân-thành kính cầu chúc cho đất nước cùng đồng-bào người Việt,bất luận trong hay ngoài lãnh-thổ Việt-nam bằng những lời thành-khẩn :  -Chúc cho tất-cả những tù-nhân bị hàm-oan,bị vu-khống chỉ vì "dám" bày tỏ lòng yêu nuớc bằng những lời nói chân-thật của những trái tim nồng-nàn yêu nước, trước hành-động cướp đoạt đất Tổ trắng-trợn,công-khai của Trung-cộng với sự đồng-tình của bạo-quyền Hà-nội, được sớm có ngày rời khỏi ách gông-cùm lao-lung.  -Chúc cho hàng ngàn đồng-bào dám rời xa quê-nhà vạn dăm,tìm đến tận miệng hùm,hang rắn Hà-nội để đâm-đơn kêu-oan cho nhà,cưả,ruộng,vườn đã bị lũ sâu dân,mọt nuớc 

Cây gậy,đuôi trâu và Người.

Hình ảnh
Sau khi tiễn chân thiền-sư Vọng-Động ra đến tận bãi đậu xe của chùa và chờ cho chiếc xe cũ mèm,ọp-ẹp quẹo khuất ở bảng stop; sư Kiến-Tất mới trở người,tay chấp sau đít đi từng bước chậm, mặt ngước nhìn  mảng trời xanh chen lẫn với nhũng ngọn thông già ,óc cố nhớ từng câu mà  vừa  đây người  mới được nghe.  Đó là một câu,như những chuyện kể bình-dị khác  thoạt mới nghe qua,với  những thường nhân, thì "nó" rất vô-lý.Nhưng, đối với  giới luyện thiền , "nó" là một công-án không thể không biết,không thể không nghe , không thể không tra-cứu,nghiền-ngẫm tận-tường.Nhất là giới  thiền tập Nhật-bổn.  "Có một con trâu (lẻ dĩ-nhiên là có sừng/lời người viết.)đi qua  cái khung cửa hẹp.Đầu qua lọt,đuôi thì không!." -"Đầu lọt,đuôi không....đầu lọt đuôi không...sư Kiến-Tất mãi lẩm-bẫm,mãi tự hỏi ý-nghĩa của câu nói tối nghĩa kia,cho nên  khi đi ngang qua sư-phụ của người đang chăm-sóc bình bông trên bàn ở phòng khách mà người cũng không hề hay biết.  Trụ-trì ngôi