Nạn-nhân sớm nhất.
Hai mươi năm,cộng thêm mười sáu, Khoảng thời-gian đưá trẻ thành người , Anh ngồi đó , làm quan-sát-viên vừa là nhân-chứng, Giữa chợ đời chai đá, cạn từ-tâm ! Rời binh-phục,hơn phần-tư thế-kỷ, Nhớ về Anh tôi xin được một lần, Đứng thẳng lưng và kính-cẩn tay chào: "Chiến-hữu" phế-binh! Vinh-quang chưa nhận,thua thiệt một đời... Những là bè-bạn năm xưa, Giờ, cô-quạnh với tháng ngày ngậm-nhấm. Người đói lạnh lê lết quanh đây,đợi lòng từ-bi, mong nghĩ trắc ẩn tình xưa từ đồng bào,bá-tánh hầu qua cơn đói lạnh từng ngày . Đi cho hết của chiến binh gãy súng! Nên, Sau cuộc đổi đời tàn khốc . Phần đời thừa còn lại tìm cái sống bằng lê-lết, nổi trôi sáng bãi chợ , tối bờ sông . Kinh ! Trãi ngàn đêm dài, chờ hoài không sáng! Âm-vang bom đạn ngang tai,rực mắt từ những chiến-trường xưa chờn-vờn ẩn-hiện , trằn-trọc những thâu-canh mộng-dữ chuyện đao-binh. Lần tay