Nạn-nhân sớm nhất.

     Hai mươi năm,cộng thêm mười sáu,
      Khoảng thời-gian đưá trẻ thành người,
      Anh ngồi đó , làm quan-sát-viên  vừa là nhân-chứng,
      Giữa chợ đời chai đá, cạn từ-tâm !
           Rời binh-phục,hơn phần-tư thế-kỷ,
            Nhớ về Anh tôi xin được một lần,
           Đứng thẳng lưng và kính-cẩn tay chào:
           "Chiến-hữu" phế-binh!
          Vinh-quang chưa nhận,thua thiệt một đời...
           Những là bè-bạn năm xưa,
           Giờ, cô-quạnh với tháng ngày ngậm-nhấm.
 Người đói lạnh lê lết quanh đây,đợi lòng từ-bi, mong nghĩ  trắc ẩn tình xưa từ đồng bào,bá-tánh hầu qua cơn  đói lạnh từng ngày .
 Đi cho hết của chiến binh gãy súng!
 Nên,
 Sau cuộc đổi đời tàn khốc .
Phần đời thừa còn lại tìm cái sống bằng lê-lết, nổi trôi sáng bãi chợ , tối bờ sông .
Kinh !
Trãi ngàn  đêm dài, chờ hoài không sáng!
 Âm-vang bom đạn ngang tai,rực mắt từ những chiến-trường xưa chờn-vờn ẩn-hiện , trằn-trọc những thâu-canh mộng-dữ chuyện đao-binh.
 Lần tay điễm lại lều trại năm  xưa Tao còn,Mầy mất...
            Nước non sụp-đổ,triệu nổi tang- thương,
        " Phế-binh" gánh trọn cuối đường khổ đau !
            Ngày 30 tháng tư,1.975,buổi chiều tối ở Tổng-y-viện Cộng-hòa,quân đội của miền Bắc chiến-thắng, ra lệnh cho tất cả các thuơng-binh của Quân-lực Việt-nam Cộng-hòa phải  khỏi giường bệnh,ra khỏi khuôn-viên Tổng-y-viện:
           Bất kể thương tật cấp độ naò,
           Mù cả đôi mắt,
           Mìn nổ bấy mặt,
           Cưa cụt hai chân,
           Đạn vào ngay ruột còn đang giải-phẩu dở-dang,chai nước biển treo tòng-teng,anh thương binh kia phải cố làm sao chu-toàn tay giữ ruột,vai mang bình nước cứu-tinh.
Bò,lết,lăn,cà-nhắc,sờ-sẫm lần dò trong đêm đen cuả những chiến-binh vừa mù hai mắt...
Những hàm răng nghiến chặt,
Những đau đớn ,hờn căm sâu hơn đáy địa-ngục A-tỳ, những chịu đựng đớn đau cao hơn non cao ngất trời Hi Mã(Himalaya).
Buồn,tủi,nhục nhã,
Ngay lúc bấy giờ,
Các thương binh thập tử nhất sanh kia,
Số mạng mong manh,
Như sợi chủ mành,
Tử-thần  chợt trông phải tránh.!
  Người giết người cuộc tương-tranh thời  nào  cũng có,
  Chỉ buồn lòng,
  Một giống, một giòng cư-xữ với  nhau không phải cách con người.
  Thù với oán,hãy từ-từ mà trả,
  Sao nặng tay với những con người vừa bị loại  ra vòng-chiến , khi mà có cùng  giòng máu còn nóng,còn  tươi?
Trân-trọng kính-chào và kính chúc những điều tốt lành nhất đến với tất-cả những chiến-hữu Thương-phế-binh Việt-nam Cộng-hòa.
Tầm Nã.

Nhận xét

Nặc danh đã nói…
http://clickvao.com/news/others/Nan-nhan-som-nhat-Tho---Mua-quoc-nan-26626/

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

KHÔNG CÓ ,CÓ KHÔNG..MỘT VÒNG TIẾN HÓA!

KHÔNG THẦY,ĐỐ MÀY LÀM NÊN ?!.(Cổ nhân truyền khẩu).