LÍNH KHÔNG BẠC TÌNH.
Một người có thể có nhiều bạn.Một người có thể giao tiếp được với nhiều hạng người và cũng có thể “ chơi “ với ai cũng được.
Nhưng nếu người có tính kỹ lưỡng,anh ta ,một là sẽ cân nhắc chọn lọc kỷ về một người bạn tâm đắc để,nếu chẳng may bản thân mình bị tài ách,bị nhục,bị lọt vào vòng tù tội…thì liệu người ấy có dám kê cận với mình để cùng chấp nhận chịu,chia sẻ đắng cay với mình không ?
Hai là,trong số những người bạn chung quanh,trong dịp tình cờ anh tả hay chị ta trong sự tình cờ thấy thông suốt về tấm chân tình của người bạn mà theo nhận xét,đó mới đích thực là người bạn mà mình hằng mong muốn,kiếm tìm.
Ảnh được mượn từ Internet;chỉ có tính tượng trưng.
*
Nó,Hiếu và tôi ba đứa cùng tuổi với nhau.,cùng được đưa vào trại Nguyễn Tri Phương chung giờ, cùng ngày,cho nên,ba số quân liền với nhau không phải là điều ngạc nhiên .Tôi,137.9767,Minh 137.968 và Phan khắc Hiếu với số 9 chót.
Cả ba chúng tôi sau 12 tuần thụ huấn căn bản quân sự, được ” đặt thuộc quyền xử dụng “ của Phòng QC/ Bộ T.T.M.
Tụi tôi ,đương nhiên được làm lính thành phố,lính phục vụ gần nhà và lính làm việc ngày tám tiếng giống như công tư chức vậy .Chỉ thỉnh thoảng “ ứng chiến “ ở địa điểm nào đó cũng thuộc phía trong khuôn viên của trại Trần Hưng Đạo/thuộc bộ TTM.
Việc làm của tụi tôi là viết những thẻ “Báo thị tầm nã “cùng mẫu với nhau,chỉ khác các chi tiết về đào binh mà thôi.
Thời ấy,phục vụ ở các bộ tư lệnh,các trung tâm,các quân trường gần nhà …được nói theo ngôn ngữ của nhà binh là gần mặt trời “có người cho là sung sướng là may mắn với chữ thọ to tổ tướng .
Những chiến binh phải xa nhà,thí dụ như quê quán anh ta ở Bình Định,đồng thời gia đình vẫn còn ở đó mà anh ta phải đi lính ở Chương Thiện với những cuộc hành quân bất kể ngày đêm thì đó rõ ràng là thân lính chiến xa nhà quên cả ngày tháng mà lính đánh giặc vẫn thầm mơ cho tới khi đã hy sinh vì tổ quốc cũng chưa được toại nguyện.
Điều đó, không phải lúc nào cũng đúng.Trong đời con người,cái thói quen hằng ngày ,một việc làm được lập đi,lập lại y như cái máy trong hệ thống dây chuyền,một con người thật làm việc liên tục,chợt bị ho hơi lớn,chợt mệt mỏi do vài nguyên nhân nên xao lãng trong việc đang làm hoặc vì lý do bất khả kháng nào đó nếu sảy ra vài lần gần nhau thì chắc chắn anh ta sẽ bị gọi lên trình diện ,nhẹ thì bị lưu ý,khá hơn là mắng mỏ kèm theo hù hap dăm ba câu rằng,ở đây sướng như thế nào và ra “ đơn vị “ xa gia đình,đối diện với hiểm nguy sẽ ra sao …
Lính văn phòng được gần gia đình là điều yên tâm đối với gia đình,an toàn với bản thân còn kỳ dư ,đầu óc luôn bị nhiều áp lực của cấp trên.
Từ quần ,giày áo,mũ tóc râu lúc nào cũng phải đúng khuôn mẫu ,kích thước do quân đội đặt ra.Lính văn phòng mà lại ở ngay gần “ mặt trời “ thì còn phải lúc nào cũng là một quân nhân gương mẫu và,khi ra,lúc vào luôn luôn lúc nào cánh tay phải cũng sẵn sàng để chào thượng cấp,nhất là hạng tận binh đơ dèm cà cuống như tôi đây.
Thỉnh thoảng,mấy người lính ở các nơi xa có việc về Bộ chỉ huy binh chủng,họ kể cho chúng tôi những người được coi là chưa biết chút nào về sinh hoạt của lính ở xa mặt trời, ngoài các đơn vị .Các nơi đó, giờ giấc,sinh hoạt rất thoãi mái ,chớ không như ở đây, một nơi ngột ngạt,hắc ám đến nỗi con Ruồi bay ngang cũng nghe... ,người lính ở trong các văn phòng trực thuộc bộ TTM , cứng ngắt,ngột ngạt…và luôn bị ám ảnh với câu hù hạp “bị ra đơn vị “( có thể ra làm lính tác chiến hãy các nơi xa xôi…)của cấp trên và ngay cả đồng đội cùng làm việc chung với mình.
Ở đây,sau hơn một năm tôi không hề thấy,biết hay cảm nhận được ý nghĩa đích thực của tiếng “ đồng đội “ hay “ huynh đệ chỉ binh “,mà chỉ có thế giới của lịch sự,nhã nhặn bằng hình thức bề ngoài .Thế giới của lính thành phố là mỗi người có “ một lá bùa hộ mạng “, họ phải giữ thật kỷ trong người và phải giữ cho chặt cái ghế mình đang ngồi,nếu nói bằng mọi cách thì e có hơi quá đáng!
Chỉ trong tình cảnh được ăn ở ấm êm với vợ con rồi phải đi xa ,chỉ trao đổi nhớ nhung với nhau bằng thư tín thì những người thương yêu nhau lúc bấy giờ mới thấy bữa cơm gia đình,dù hết sức đạm bạc mà nó ngon biết là bao.
Minh Vồ và tôi lại thấy cái khoảng trống trời cao đất rộng ở “ ngoài kia “ thoải mái hơn,dễ chịu và dĩ nhiên không khí thông thoáng ,dễ thở hơn trong những bộ quân phục.
Hai đứa tôi xin cấp trên học khóa chuyên nghiệp có tên là khóa Căn bản ở trưòng Q.C Vũng Tàu .
**
Sau khi ra trường hai đứa tôi cùng về TĐ 3QC trực thuộc Quân khu 3.Bộ chỉ huy tiểu đoàn đóng ở Biên Hoà .Minh về đồn ở Phước Long Tôi và nó xa nhau từ gần giữa năm 1970 cho tới gần cuối năm 1972 mới gặp lại nhau ở TĐ 9/ ngoài trại giam Phú Quốc .
Thời gian này,chúng tôi cận kề bên nhau nhờ được ở chung một trung đội.
Lúc ấy,công tác của chúng tôi vô cùng bận rộn vì tình trạng thiếu hụt quân số hết sức trầm trọng.Tuần lễ ngày và đêm canh gác.,làm việc liên tục với đầu óc căng thẳng vì không có một ngày hay đêm nào được nghỉ ngơi.
Mệt vì làm việc triền miên,trung bình nếu canh gác một người lính phải làm việc 14/24 !
Nhớ vợ ,nhớ con nhưng cây viết BIC ,tem ,bao thơ,tập giấy trắng để viết thư thì để yên đó.Trong khi số thư từ người vợ hiền ngày càng tăng lên theo lo toan,suy nghĩ sự an nguy cho người chồng xa nhà.Lúc đó,tôi không nôn nóng,không háo hức như mấy năm trước đây,kể từ lúc rời xa gia đình mỗi ngày khi nghe có tin thư đến trên văn phòng đại đội .
Mệt và buồn là nguyên nhân làm cho tôi buông xuôi chuyện suy nghĩ,quan tâm đến gia đình.Bởi vì,lúc đó quân đội đã đặt một gánh thật nặng trên vai người lính.Tôi tin ,tôi biết rằng ở khắp nơi trên các mặt trận những chiến binh ngày đêm giáp mặt với tử thần từng giờ trong đời sống,từng tấc đất trên đất mẹ. Họ còn cơ cực,nguy hiểm đến tánh mạng hơn tôi rất nhiều.
***
Vợ của tôi ,người phụ nữ thuộc loại đảm đang, có chồng , yêu thương chồng hết mực và lúc nào cũng đặt để người bạn đời của mình trên vai,cho nên dù sống ở Saigon có việc làm trong ngân hàng nhưng lúc nào cũng quan tâm đến đời sống của người chồng ở xa tít ngoài kia, cách xa đất liền hàng ngàn cây số.
Sốt ruột ,nên bà đã dắt thằng con trai độ hơn hai tuổi ra Phú Quốc đến thăm chồng vào buổi sáng sớm tinh mơ ,trong khi tôi còn đang ngủ như chết sau ca gát.
Điều trọng tâm của câu chuyện hết sức bất ngờ với ngoài dự liệu là bà nhà tôi ra đây thăm tôi mà không hỏi hạn ,không cho biết .Lại nữa,đã có nhiều lần tôi nói là không muốn bà ra đây.
Minh Vồ nói với tôi rằng ,đằng nào vợ mầy nó cũng đã ra tới đây rồi,mầy thu xếp cho nó ở lại vài bữa rồi đưa về.Chớ mầy muốn chiều nay xuống tàu đò trở về đất liền thì làm sao,sức lực nào mẹ con nó chịu nổi .
Nó có lý!
Tôi cũng không thể lỗ mãng dùng quyền làm chồng nói rằng mình không cho phép để ra đây để rồi bắt hai mẹ con rời Phú Quốc trở về ngay chiều hôm đó .
Sau ngày thứ ba tạm ngụ trong một căn “ nhà “ ở khu gia binh tiểu đoàn,tôi chuẩn bị đưa vợ con ra bến tàu về Rạch Giá.Thời ấy,hai chiếc Đại Dương và Thuận Lợi là phương tiện chở khách đi suốt đêm.Nếu biển êm thì từ An Thới,PQ về tới Rạch Giá độ bốn giờ rưỡi tới năm giờ sáng rồi ngồi xe đò đến Saigon,nếu không bị trở ngại cỡ năm giờ chiều.
Minh nói mầy nên đưa” bả “ với thằng nhỏ về cho chắc ăn ,tạo gánh phần cho mầy.Tôi không đồng ý, nói rằng công tác của ai nấy làm là đã không xuể rồi,tạo không thể đi mà yên tâm được.Nó làm dữ,nó nói tạo có sức và cũng chưa bao giờ sơ hở công việc được giao.Mày phải đưa vợ con mày về rồi ở lại vài ngày nghỉ ngơi đi.Tao thay cho mầy được.
****
Tôi trở lại đơn vị vào cỡ gần sáu giờ sáng.
Từ dưới đất nhìn lên vọng gác khá cao,Minh Vồ,bạn tôi đã ngồi đầu nghiêng về bên phải mắt nhắm ngủ như đứa trẻ thơ .Đây là điều chưa bao giờ có trong mấy năm làm người lính canh gác của Minh.
Tôi trèo lẹ lên nói mầy tuột xuống đi Minh.
Nó đã tận cùng của mệt mỏi rồi .Ít nhứt nó đã trải qua tám ngày đêm không ngủ!
Chưa kể việc làm bạn ngày của nó và kiêm nhiệm phần của tôi.
Tôi rất muốn nắm hoặc chụp hai cánh tay nó nói lớn là tạo rất cám ơn mầy nhen Minh nhưng những ý định đó không thể thực hiện được ,bởi nếu trên văn phòng đại đội phát giác ra được,nó và tôi đều bị phạt vạ và người Việt mình trong đó có tôi ,ngại mở miệng nói công khai nói lời cám ơn hay xin lỗi mỗi khi mang ơn hay làm điều gì buồn lòng người khác.
Sau đó,Minh xin đi học khóa Hạ sĩ quan rồi tôi và nó mất liên lạc với nhau luôn cho đến ngày miền Nam Việt Nam đổi ngôi,thay chế độ.
Ngày 1 tháng Năm /1975 tôi tới tận nhà nó ở Gò Vấp.Người nhà cho biết nó đạp xích lô rồi.
Nó và Tôi,coi bộ chỉ làm bạn và bạn chí thân trong một giai đoạn ngắn của đời binh ngủ .
Tất nhiên,món nợ ân tình vừa kể đó,tôi vẫn còn thiếu nó,dù biết chắc chắn nó sẽ không bao giờ đòi mà,có khi nó cũng không còn nhớ .
Chúc bình an cho bạn mình,Phạm Quang Minh dù bạn còn hiện diện trên cõi trần hay đã khuất núi !
*****
Trung sĩ nhứt Nguyễn văn Hưng,người có một chút xíu …lé duyên ,cho nên bạn bè gọi Hưng kèm theo Lé.Lại nữa,trong một đại đội tên này có đôi ba người,cho nên có thêm thắt một chút cho không bị lộn!
Hưng người ở miền Bắc nước mình di cư năm 1954,định cư ở Kinh F,Tân Hiệp,Rạch Giá.
Hưng,Đức và tôi cùng ở lại giữ trại trong khi chờ giao lại cho Nha Quân Sản,bộ TTM.
Thời gian này,dù vẫn còn ở Phú Quốc nhưng…không có việc gì để làm!
Hưng là một mẫu người tháo vát,năng động,có sáng kiến và đặc biệt về lãnh vực săn bắt thủy & hải sản.Hưng ra ý kiến về Saigon,đường Tự Do mua ba cái kiếng lặn,còn ruột xe loại lớn V.100,lựu đạn nó mua,nó làm sáu cây chĩa có ngạnh rồi chúng tôi bắt đầu mỗi ngày ra bơi dọc theo bờ biển ,gặp Mực thì đâm,gặp cá thảy lựu đạn…
Chúng tôi có được khoảng thời gian thảnh thơi,sung sướng và thoải mái nhất trong đời binh ngủ.Ngay giờ đây,nhớ lại,riêng tôi,tôi cho đó là thời kỳ lý thú nhứt trong đời,tính đến giờ này.
******
******
Đầu năm 1975,chúng tôi được lệnh ra trình diện trung tâm huấn luyện Dục Mỹ,một địa danh nằm cách Nhà Trang không xa.
Đức không đồng ý với cái lệnh phí lý đó,cho nên nó ra DM rồi trở về với Huế, với sông Hương núi Ngự của nó.Còn lại Hưng và Tôi.
Tôi,không thể so với Hưng về thể lực.Tôi không nói nhưng Hưng biết về điều đó,cho nên những môn học cam go của khóa Rừng Núi Sình Lầy này nó tìm mọi cách hỗ trợ ,tiếp sức cho tôi.
Môn “ Chạy gia tốc “ bắt đầu từ lúc 12 giờ đêm,cán bộ huấn luyện viên sẽ cân cho mỗi khóa sinh đúng 20 kg trong ba lô,súng đạn đầy đủ ,bình nước đầy và chạy đúng 12 cây số.
Thằng Hưng,nó chạy lẹ,chạy bức phá gấp hai lần tôi với cái thẻ như là một món quà bất ngờ mà không bao giờ tôi mong chờ tới được.
Ở đâu mà có một người tốt như vậy?Ở đâu mà có tấm thanh tình còn hơn ruột thịt như vậy ?
Chừng đó thôi,đủ và dư đến tràn những câu chuyện về tình chiến hữu của chúng tôi!
Sau 75,Hưng chạy xe ôm,thỉnh thoảng có ghé qua cư xá Lữ Gia thăm tôi,mời vô nhà chơi thì nói để kiếm thêm cuốc nữa.Hỏi thăm mé mé có vợ con gì chưa thì chỉ…cười cười.
Cỡ tháng Tám năm 1983 không thấy ghé lại ngồi treo yên xe nữa.
Tôi,lại là tôi cũng câm họng không mở được cái miệng ra mà nói hai tiếng cám ơn về chuyện cũ,về lòng tốt của nó, hay ít ra … cũng mấp môi với đôi câu :” mầy tử tế với tao quá !.”
Tôi tệ thiệt!
Phạm Huỳnh Ngân.
Nhận xét