Tháng Tư ô-nhiễm.
Một trăm năm,đời người là quý,
Mỗi một ngày cần hít thở :
Lúc đầy,
Khi vơi.
Cho no ắp ,cho căng phồng hai lá phổi,
Giữ kỹ càng dù sinh-mệnh nổi trôi!
Mỗi một ngày, cay-đắng kiếp người,
Bởi định mạng,
Hay bạo-quyền áp-đặt.
Những vết hằn do năm tháng,
Những oan-khiên,oằn-oại bởi trăm nỗi nhục-nhằn,
Be sườn gẫy,răng rơi rụng,mắt đui,lọi tay,què giò từ những đòn thù của mấy người nhân-danh"cách-mạng"!
Nào;
Thở tống hết ra, rồi hít thật đầy vào:
Chỉ vì,
Cổng oan-khiên mới vừa hé mở,
Biển khổ đau, còn trùng-điệp ngàn-khơi.
Ngày dài thêm,
Đêm dũi ra triền-miên bằng triệu tiếng thở dài, như tiếng rên của những cây cầu cong mình sắp gãy;như những tiếng kêu la thất-thanh hoảng-loạn của bầy gà phải cáo trong bất-chợt của đêm khuya!
Xin;
Đừng quên hít sâu rồi thở ra cho hết.
Để sống còn tồn-tại với phong ba,
Để có còn sức chịu thêm dăm bảy ách-tai do những "giải-phóng-quân",từ chốn rừng sâu,đem ra, mang tới.
Này nhen:
Nhà to khó giữ,
Mạng nhỏ bất-toàn,nhất nhất lần lượt rời,lià, mất mát.
Rồi ra,"Sẽ không còn hòn đá nào dính được vào nhau"(Kinh-thánh),chớ đừng có nói chi đến cái quyền làm con người kêu đòi được sống!
Khi giặc đã tràn vào !
Nên,
Phải hít nhen,
Nín cho kỹ;rồi hãy tống ra cho sạch những cù cặn cáu bẩn,thối-hôi từ nơi cuối cùng của buồng phổi.
Vì,
Quá lâu rồi,quân gian làm cho (Chúng)"Ta" bị ô-nhiễm rất nhiều những thứ xấu dơ,do cái lũ có mặt người mà dạ và lòng đã hiện nguyên-hình chỉ là bầy ác-thú; từ phương Bắc tràn vào dùng cường-lực tiếm-đoạt cho kỳ được đất-địa Miền-Nam .
Chịu khó;
Rán.
Rán hít thở cho thật đều,thật kỹ nhen,
Chừng đó thôi nhen quý bạn hiền !
Ta còn.
Tầm-Nã,mùa quốc-nạn thứ ba mươi bảy.
(Hiệu đính lại gần quốc hận thứ 42.)
Mỗi một ngày cần hít thở :
Lúc đầy,
Khi vơi.
Cho no ắp ,cho căng phồng hai lá phổi,
Giữ kỹ càng dù sinh-mệnh nổi trôi!
Mỗi một ngày, cay-đắng kiếp người,
Bởi định mạng,
Hay bạo-quyền áp-đặt.
Những vết hằn do năm tháng,
Những oan-khiên,oằn-oại bởi trăm nỗi nhục-nhằn,
Be sườn gẫy,răng rơi rụng,mắt đui,lọi tay,què giò từ những đòn thù của mấy người nhân-danh"cách-mạng"!
Nào;
Thở tống hết ra, rồi hít thật đầy vào:
Chỉ vì,
Cổng oan-khiên mới vừa hé mở,
Biển khổ đau, còn trùng-điệp ngàn-khơi.
Ngày dài thêm,
Đêm dũi ra triền-miên bằng triệu tiếng thở dài, như tiếng rên của những cây cầu cong mình sắp gãy;như những tiếng kêu la thất-thanh hoảng-loạn của bầy gà phải cáo trong bất-chợt của đêm khuya!
Xin;
Đừng quên hít sâu rồi thở ra cho hết.
Để sống còn tồn-tại với phong ba,
Để có còn sức chịu thêm dăm bảy ách-tai do những "giải-phóng-quân",từ chốn rừng sâu,đem ra, mang tới.
Này nhen:
Nhà to khó giữ,
Mạng nhỏ bất-toàn,nhất nhất lần lượt rời,lià, mất mát.
Rồi ra,"Sẽ không còn hòn đá nào dính được vào nhau"(Kinh-thánh),chớ đừng có nói chi đến cái quyền làm con người kêu đòi được sống!
Khi giặc đã tràn vào !
Nên,
Phải hít nhen,
Nín cho kỹ;rồi hãy tống ra cho sạch những cù cặn cáu bẩn,thối-hôi từ nơi cuối cùng của buồng phổi.
Vì,
Quá lâu rồi,quân gian làm cho (Chúng)"Ta" bị ô-nhiễm rất nhiều những thứ xấu dơ,do cái lũ có mặt người mà dạ và lòng đã hiện nguyên-hình chỉ là bầy ác-thú; từ phương Bắc tràn vào dùng cường-lực tiếm-đoạt cho kỳ được đất-địa Miền-Nam .
Chịu khó;
Rán.
Rán hít thở cho thật đều,thật kỹ nhen,
Chừng đó thôi nhen quý bạn hiền !
Ta còn.
Tầm-Nã,mùa quốc-nạn thứ ba mươi bảy.
(Hiệu đính lại gần quốc hận thứ 42.)
Nhận xét
Một liên tưởng độc đáo, thú vị và thực dụng. Hay !