Cái chén.

Trước khi rời khỏi gia đình,ông ngoại nắm tay Tân đưa vô buồng riêng của ông và,bằng gương mặt hết sức nghiêm trang: -Cái chén này lâu đời lắm.Tuổi của nó ông không biết là bao nhiêu nhưng ông cố của con nói nó phải bằng ông hay lớn hơn.Ông cất giữ trong tủ thờ gia tiên từ lâu lắm rồi.Nay,ông thấy con là đứa trẻ có tâm đạo,lại được cha mẹ con cho vô chùa để quy- y Phật Pháp Tăng nên ông muốn cho con đem theo , để sớm tối có mà xài.Ông quý nó,thứ nhứt là đồ kiểu đã lâu đời ,từ bên Tàu qua tới nước Việt mình ,thứ hai loại sành sứ có tuổi đâu nghe nói đã được nung từ thời Càn Long lận.Cho nên ,ông tin ,bây giờ nó đã là đồ cổ loại quý hiếm rồi. Ông cho con cũng có ý lưu truyền lại một vật gia bảo cho thế hệ kế tiếp,con phải giữ cho sạch sau mỗi lần xài và,nhứt là phải thật cẩn thân vì nó mong manh ,dễ bể lắm. Tân đưa hai bàn tay ra,cúi đầu thật sâu nhận lấy món gia bảo. Đó là những tờ giấy nhựt trình (giấy nhật báo) đã ngả màu vàng vì thời gian.Cái chén...