Cộng còn, nước mất .

Quan niệm thông thường của nhân loại về tội là hề ai làm lổi,gây tội thì cá nhân người ấy lãnh lấy hậu quả của sự trừng phạt bởi luật lệ của nơi chốn mà đương sự đã gây ra,tạo nên. Điều ầy đúng với đa số các quốc gia văn minh và ở các nơi trình độ dân trí cao. Việt nam mình,cho đến bây giờ ngoài cá nhân của người phạm pháp,theo cái cách gán ghép của chế độ,cho đến sau khi thọ án được thả về với gia đình cũng không được yên thân. Cựu tù nhân ấy phải sống trong e-dè,rụt rè sợ hãi đối với công an phường xả,công an khu vực và cả tổ phó an ninh khu phó nữa.Người ấy sẽ bị theo dõi,bị cản trở ,ngăn chận công ăn việc làm xứng đáng với khả năng của họ. Bạn bè,thân quyến của họ bị chận hỏi,hạch sách nếu dám cả gan giao tiếp với họ. Ngay cả cái gọi là "nghĩa vụ quân sự" của chế độ,khi một thanh niên bị gọi ra trình diện để thi hành bổn phân công dân.Nếu vì lý do nào đó người có tên trong danh sách không đến phường theo lệnh gọi,gia đình người ấy,trước hết là cha hoặc mẹ của...