BẢN “TƯỚNG MẠO QUÂN VỤ “.

Nếu tính kỹ,
Còn bốn ngày nữa tôi tròn sáu năm rưỡi mặc áo nhà binh .
 Số năm…ít ỏi đó,tôi chỉ dám trả lời mạnh dạn với mấy tay tân binh hoặc quý vị trên ve áo móc cái lon chuẩn uý mới tò le 
   thôi,chứ tuyệt nhiên không dám kể ra với mấy ông thượng sĩ ,trung sĩ nhứt ,kể cả mấy bạn mình trên vai trái mang một lúc một cánh gà luộc với hai  cánh gà chiên bơ vàng cháy!
  Bởi, nếu lỡ dại khai ra thì nhiều khi bị một câu,tuy không phải công thức nhưng từa tựa như nhau:
 - Mày đi lính không bằng ngày tao nghỉ phép nữa!
(Hoặc lối hơn ..là ngày tao khai bịnh ,hay  vừa mất dạy vừa tục hơn là.. ngày tao đau lậu nữa…)
Trong thời gian đó không hiếm những ân tình,những hy sinh,những gánh vát  mà nhất là chia xẻ gian  nguy,cơ cực  khổ sở  với nhau.
Khó có câu chuyện nào,từ hội ngộ và lúc chia tay, chỉ khác tháng ngày...chỉ khác các diễn biến của thăng trầm,vinh nhục .
Tân binh!
Tôi trình diện đơn vị trưởng ở trại Trần hưng Đạo  ,với KBC 4002/QC.
Và,danh xưng chính thức  tình trạng quân ngũ của tôi là “Đặt thuộc quyền xử dụng của Phòng Quân Cảnh" bộ Tổng Tham Mưu.
***
Xa gia đình,thay dạng,đổi hình ,đổi cả cách sinh hoạt của đời dân sự đầy những thứ …thường tình mà quân đội chê và cho rằng đó là cách sống yếu ớt.bênh hoạn,không có chỗ đứng trong hàng ngũ thanh niên nam,nữ thuộc thế hệ trai hùng trong thời chinh chiến !
 Bằng kỷ luật thép buộc phải đoạn lìa !
  Và,khi  hai chân đã bước vào "Ngưỡng cửa của quân đội" thì con người thật hay giả ở ngoài đời đã bị bỏ lại sau lưng.
Đã vào đời binh nghiệp mà sáng sáng áo sống tề chỉnh  ra đi ,chiều ,chưa sập tối đã sớm trở về cũng vẫn cùng bộ quân phục ngày ngày không nhăn nheo sai nếp.
Sung sướng trọn bề,chỉ thua mấy chàng lính kiểng !
***
 Vào thời đó,với tuổi đời mới có hăm mấy,mà làm việc “gần mặt trời “một thời gian thấy cuồng chân.    Chán cảnh giờ giấc khít rinh với nơi làm việc im lặng đến độ con ruồi bay qua cũng nghe cùng với hết thẩy những khuôn mặt từ xếp cho tới các đồng sự ai ai xem bộ đều hà tiện nụ cười,tiếng nói .
 Thỉnh thoảng gặp và nói chuyện với các chiến hữu từ các đơn vị ở xa về.Họ kể về những sinh hoạt của binh chủng từ cực khổ đến thoải mái ,từ an lành đến sôi động…làm cho người tân binh làm việc văn phòng như tôi tràn đầy háo hức,nghĩ tới những linh động có làm việc cực nhọc mà cũng phải có lúc được bay bướm cho thõa đời trai !
  Thường,trong câu chuyện được kết luận là,ở ngoài đơn vị luôn luôn thoải mái hơn nơi gần mặt trời (như nơi tôi đang phục vụ đây!)
 Chỉ cần được phục vụ ở một nơi khác với không khí của bàn giấy và giờ giấc của quân trường là thỏa mãn  rồi!
***
  Rời khỏi KBC 4002,sau 12 tuần học về chuyên môn.Tiểu đoàn 3 đóng trong quân đoàn ba ở Biên Hoà.
Từ đây,tôi có mặt ở căn cứ Củ Chi (sư đoàn 25 BB/ Mỹ),rồi một thời gian sau đó,tôi đến doanh trại tiểu khu Tây Ninh cách không xa phi trường dã chiến TN.
 Thời đó,thị xã của tỉnh lỵ Tây Ninh liên tục bị pháo binh của Cộng quân uy hiếp liên tục bất kể ngày đêm.
  Từ Biên Hoà ,đến bộ chỉ huy tiểu khu Tây Ninh ,quân xa vừa ngừng bánh chưa tới mười phút là một vài trái đạn súng cối đã lọt vô đâu đó trong vòng doanh trại văn phòng .
 Những quân nhân cơ hữu ,ai nấy có sẵn hố cá nhân , nên sau một trái đạn pháo đầu là họ đã xuống hố cá nhân với nón sắt và súng đạn .Tôi với ba đồng đội nữa là “khách “ từ xa đến chỉ tạm dừng để làm những thủ tục cần thiết rồi đi tiếp.Nơi đó là Thiện Ngôn,vùng biên giới VN và Kampuchea .
  Độ dưới một chục quả đạn đại bác trong khi toán quân chúng tôi còn đang ngồi lì ngay hành lang trước văn phòng các ban của tiểu khu.
 Nghe tiếng đạn pháo kích từ xa thì nhiều nhưng bị ở vị trí chịu pháo thì đây là lần đầu trong đời quân ngũ..
  Có thể đó là tháng Mười năm 1970 cho đến tháng  Năm 1972,dù đi chuyển ,một phần do quân vụ,phần nữa là các khoá học .
 Quảng Trị,tinh địa đầu giới tuyến của VNCH bị lọt vào tay giặc Cộng.
 Tướng Ngô quang Trưởng được điều động từ vùng Bốn ra Quân khu Một để giữ Huế và tái chiếm Quảng Trị.
 Sau tướng Trưởng một tuần,chúng tôi một đại đội Quân Cảnh ,với quân số đầy đủ,trang bị súng trường M.16 với nón sắt.
  Xuất phát từ trường QC/QL.VNCH , Vũng Tàu được chuyển vận từ phi trường lúc ba giờ chiều bằng bốn vận tải cơ,trong đó hai chiếc C.119.
  Hơn sáu giờ một chút phi cơ đã lần lượt đáp xuống phi trường.
  Dưới phi đạo,gần lối chánh ra vào,thương binh với đủ loại quân phục nhếch nhác nằm ngồi là liệt trên phi đạo. 
  Phi trường  Phú Bài là hàng chữ đầu tiên tôi thấy được và biết mình sắp tới đâu.
 Những tiếng vỗ tay,huýt gió với những nụ cười hớn hở trên mặt,trên môi của những thương binh đang chờ được tãi đi, tạo cho chúng tôi ngay lúc ấy có hai cảm giác. Vừa mừng cho các người anh em mình sớm đến được nơi chữa trị,lo rằng ,tới phiên mình lành dữ ra sao ở một nơi lạ hù lạ hoắc mà nhiệm vụ ,cho đến giờ này vẫn chưa được biết.
 Đơn vị tiếp nhận chưa kịp làm thủ tục thì có những tiếng nổ ấm,lớn từ ngoài phi đạo.
 Bố chiếc phi cơ thật nhanh đã bốc hết số người lúc nãy chúng tôi đã thấy.Rất mừng họ đã an toàn thoát vòng đạn pháo (ít ra cũng ở nơi đó !).
 Chúng tôi,bản năng sinh tồn cộng thêm với kinh nghiệm của người lính,cho nên phải tìm mọi cách để sống còn dưới những quả đạn từ xa nã tới.
 Lại cũng không hầm hay hố cá nhân trú ẩn và tay ôm chặt túi quân trang,tay chỉnh dây nón sắt cho được khít khao. 
  Chờ cho xong cuộc chơi kẻ nã người núp !
  Cũng may,đó là cuộc pháo đầu chào mừng hay dằn mặt không biết nhưng từ buổi chạng vạng tối hôm đi cho đến ngày hoàn tất nhiệm vụ tái lập lại sinh hoạt bình thường cố đô Huế,không có một lần pháo nào nữa của Cộng quân!
*** 
 Không biết tôi có méo mó khi định nghĩa hai câu rất thường gặp trong quân đội không :Biệt phái & Tăng phái.
 Theo tôi,một quân nhân hay một đơn vị được biệt phái có vị trí trên trước,được ưu đãi,được từ nơi cực nhọc sang chỗ bảnh hơn.Thí dụ như một anh lính Đia phương quân thuộc chi khu quận Châu Thành .Anh có khả năng chạy chọt,cho nên được cái sự vụ lệnh “biệt phái “ ty An ninh quân đội tỉnh,cho dù chỉ đứng gác cổng thôi nhưng cũng được chữ thọ và mượn được cây súng ngắn lận kín kín hở hở lễ lói với đời.
 Còn “tăng phái hay tăng cường “ theo nghĩa trong quân đội thì thuộc về …con ghẻ,tức nhiên bị dùng cho mòn,cho hư không thương tiếc chỉ với lý do là “ không phải quân số của mình”!
 Ai cũng biết ,miền Tây Saigon có tỉnh An giang (Long Xuyên)là tỉnh bình yên nhất,gần như không có dấu hiệu hay tiếng động nào có liên quan tới chiến tranh ở tỉnh này.
 Nhiều bạn mình tình nguyện hoặc chạy chọt được làm lính Địa Phương Quân của Tiểu Khu  thì tinh chắc là sống dài,sống dai  !
 Nhưng, thấy vậy mà không phải vậy !
 Những tỉnh giặc đánh không ngừng nghỉ như Rạch Giá,Cần Thơ,Chương Thiện…họ cần quân số gần như người cần lương thực.Vậy nên “tăng phái “ là việc cần thiết,là việc tình nghĩa của huynh đệ chi binh .
 Lẽ đương nhiên, một đơn vị lâu nay được hưởng nhàn nhã, với khí thế khỏe khoắn ,mắc mớ gì không lên kế hoạch cho truy lùng càng quét đám phiến quân ?
 Theo hai cách biết về biệt phái và tăng phái của cá nhân tôi trong thời gian không lâu làm thân lính thú,mà gần một phần ba của thời gian đó là..tăng phái.
***
 Lần tăng phái cuối cùng của tôi trong hơn sáu năm quân vụ là ngắn ngày nhất.
 Chỉ tròn ba mươi ngày nếu đem so với bất cứ cuộc vây hãm để bị tấn công,bị pháo kích của giặc thù như An Lộc ,Tống lê Chân,Cổ thành Quảng Trị ..hàng mấy trăm năm ngày với chết chóc,thức trắng từng đêm,ăn ngủ ngồi .. ngày nầy sang tuần tới của những người lính đánh trận không kịp cởi giày thì,cái cố chịu đựng có mấy chục ngày của tôi cũng không ăn nhằm gì.
***
 Sau hơn sáu năm “ở “ lính.
 Khởi đầu với “Đặt thuộc quyền sử dụng Phòng QC/Bộ TTM.”
  ***
 Cho tới khi tiểu đoàn 9 mãn nhiệm vụ canh giữ tù binh ở Phú Quốc được về đất liền ,tạm trú kho 18 thương cảng Saigon,lúc bấy giờ tôi mới hiểu rõ hai tiếng tăng phái.
 Tôi được tăng phái cho đại đội D6/QC ,toán giải giao.
Khỏi cần phàn nàn.Tăng phái là bị xài hết nước,chỉ vì là “con ghẻ “!
 ***
Khi bắt thăm trúng tiểu đoàn 5,tôi chỉ biết được sân cờ và cổng của tiểu đoàn.Ngay cả tên ông xếp tiểu đoàn trưởng với ông đại đội trưởng ,tôi cũng không kịp biết chứ nói chi tới KBC mấy…
 Giờ,tôi “tăng phái “ với đơn vị gốc là tiểu đoàn 5 QC.
 Vẫn cảnh cũ,người-thời có khác.

   Ngày hai tháng Tư/1975 tôi được lệnh trình diện Đại đội 1 Quân Cảnh ở Trại Trần hưng Đạo,thuộc bộ TTM.QL.VNCH.
 Trách nhiệm của tôi ban ngày từ sáng đến chiều là đứng ở các nút chặn vòng đai nới rộng của  Đại đội 1 Tổng hành Dinh ở những giao lộ như Võ duy Nguy,Trương tấn Bửu,Bệnh viện Ba Dã Chiến Hoa kỳ,Trương quốc Dung,trường Sinh ngữ Quân Đội,Ngã Ba Chú Ía..
 Chiều tối về ứng trực các tổng cục như Tiếp Vận,các trung tâm quan trọng trong doanh trại.
 Ngay đêm đầu tiên,nằm ở sân cờ đại đội Một gần cổng số Hai, độ chín giờ tối là bắt đầu nghe thấy trái hỏa tiễn 122 ly của Việt cộng gởi đến ..dằn mặt cho kẻ ở nơi khác đến rồi !
  Đêm thứ nhì,vị trí nằm ứng chiến của tôi không thay đổi ,vào cỡ 10 giờ tôi nghe một tiếng “rạc” thật lớn bay ngang qua nơi tôi nằm.Tiếng rách tựa như một khối lớn bằng sành bị vật gì đó lớn lắm đập mạnh.Theo kinh nghiệm của những chiến binh đã bị pháo kích bằng 122 ly thì khi mình nghe được tiếng đó thì đạn sẽ nổ cách mình không xa (tức là nghe được âm thanh đó là chưa chết !).
 Bây giờ im lặng bảo trùm,tôi cố lắng nghe tiếng “đề pa “ tôi nghe rồi đoán được tiếng đạn thù đó xuất phát từ hướng Thủ Thiêm.Hoả tiễn thứ nhì của đêm nổ ngay trên tháp chứa nước,gần cổng số hai.Tiếng chạm đầu đạn và bồn chứa nước làm cho tiếng vỡ sáng rực lên trong bóng đêm.Tháp nước không suy suyễn,nhưng từ cú va chạm với tiếng nổ lớn,ấm và ánh sáng loé rực thấy rõ ràng cảnh vật chung quanh trong cái ánh sáng chập chờn của khu vực  .
  Sau đó,những hỏa tiễn khác rơi cũng trong diện địa bộ TTM ,song hướng cổng số Bốn gần Võ duy Nguy nối dài.
  Từ hai cho đến ngày Đình Độc Lập và phi trường Tân sơn Nhứt bị phản tặc Nguyễn thành Trung bỏ bom (24/04/1975 ?),thông thường phi trường TSN bị pháo hai thì bộ TTM  bị một.Gần như cố định,còn hướng xuất phát có thể đoán từ ba phía :
 1.Hướng Hạnh thông Tây.
2.Hướng cầu Bình Lợi,Cầu Băng Kỳ.
3.Hướng Thủ Thiêm hoặc xéo của hướng Cần Giờ.
  Từ ngày 28 /04 pháo thủ Việt Cộng không còn bên trọng bên khinh nữa mà hai bên chia đều nhau sụp đổ,cháy tan nát,chết chóc ,thương tật…
 ***
 Từ cổng chánh hay còn gọi là cổng Một của TTM là con đường trải nhựa,hai bên (nếu tôi nhớ không lầm)là hai hàng Me Tây có tuổi và khá cằn cỗi.Con đường đó,tính từ trạm kiểm soát đến Toà Nhà Chánh bên trái và bên phải là phi trường mà các loại phi cơ như Cessna,L.19 không cần phi đạo dài có thể cất và hạ cánh dễ dàng .
  Hỏa tiễn của cộng quân lọt vô phi trường với sân cờ rộng mênh mông này nhiều.
  Cũng từ ngày đó,nhiệm vụ của tôi cùng một số chiến hữu khác tăng cường để yểm trợ cho Quân Cảnh đại đội Một thi hành công vụ mà yếu điểm là cổng Một.
  Lúc đó tướng Hạnh đã ban lệnh nội bất xuất,còn từ ngoài vô sẽ được kiểm soát gắt gao.
 Hầu hết quân nhân cấp Uý trở xuống đều giữ đúng quân lệnh,tức nằm tại những nơi chỉ định trú ẩn.Tuy nhiên,có một số không ít sĩ quan cấp Tá muốn…rời trại không có giấy phép .
   Đây là lúc chúng tôi phải thi hành mệnh lênh một cách vừa tế nhị vừa khó khăn.
  Cường độ pháo càng lúc càng gia tăng.Thoại đầu , tôi tìm nơi gần những cây lớn với ý nghĩ…có cây cối che chắn đỡ lúc nào hay lúc đó!
 Không bao lâu sau,chợt nhớ hai lần bị dập mấy năm trước vẫn còn sống nhăn,giờ đây công việc dòi hỏi phải đứng  và đứng thẳng lưng  để làm việc,cho dù là yểm trợ cho người khác làm việc trong lúc dầu sôi,lửa bỏng này thì ,sao tự dưng sợ chết vậy ?
  Khoảng cách từ cột cờ toà nhà chánh ,nơi đại tướng Viên làm việc (ông đã dzọt trước cả tuần rồi!)cho tới cổng chánh càng lúc càng ngắn lại trong tầm pháo.Đá,sạn,nhựa đường có lúc văng đến gần nón sắt chúng tôi-những QC đứng yểm trợ cho QC cơ hữu làm việc.
@!@!@
  Ngày cuối của cuộc chiến nồi da xáo thịt Bắc quân vẫn pháo đều và  hầu như đầu hỏa tiễn rơi rớt lung tung.Có thể nhóm pháo thủ khác chăng ?
 Gần mười một giờ sáng,trước khi ông Minh tuyên bố đầu hàng,có một trái đạn…thù hết sức vô lễ nhào xuống cách chúng tôi không xa cho lắm.
  Tôi sẽ rất thật thà nói rằng,chết thì có lúc phải sợ rồi nhưng người ở nơi bị pháo bị căng thẳng,căng thẳng tới cao độ là khoảng thời gian,khoảng cách  kế tiếp sau trái nổ trước.
 Biết rằng nó sẽ đến và đã trúng mục tiêu đằng kia rồi,chừng nào,bảo lâu nữa sẽ ..kế bên mình hay là mình.
  Chẳng thà mặt đối mặt với đối phương đi,người lính cũng ít nhiều quan sát, nghe ngóng xem động tịnh phía bên kia như thế nào.Còn chỉ thụ động chờ tiếng nổ vô tri nó từ bốn phương tám hướng đến cướp mạng mình ( mà mình không làm được bất cứ việc gì để  đè kháng) thì quả thật ,đó là một cuộc chơi không công bằng,rất dễ nổi điên !
  Chính sự trông chờ tử thần tới,nó làm cho người trong cuộc bị khủng bố ấy mới cảm thấy thời gian dài,dài hơn bình thường đến đáng sợ.Cho dù đồng hồ vẫn chạy sáu chục phút một giờ!
 Đó là câu hỏi không trả lời được của những chiến binh phải chịu ở dưới tầm đạn chờ tới phiên mình bị thương ,bị chết hay ở phía bên kia,giặc thù bị phi cơ hay pháo binh của phe ta phản pháo.
Phạm huỳnh Ngân & H3.


  






Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

NGỌC ĐAN THANH,ĐƯỜNG DÀI,RỒI CŨNG TỚI.

BÀ NỘI .