Lối lên đỉnh.






Ngay hướng chánh đông của núi là một con đường nhỏ ,có đoạn người đi phải khom hoặc lòn thân  mới lọt qua được.
Đá lồi lõm ,cây ngã nằm ngang dọc,cây sống thì cũng mọc không theo hình thù như những rừng cây mà người ta hay thường gặp.
Lối đi lắc léo,trắc trở đó có khi mặt trời bị che gần hết bởi nhiều cây cổ thụ .Vài bước kế,    có cái hang bề ngang cỡ ba thước với chiều cao khoản một thước tám do thiên nhiên tạo sẵn ,ở đó không biết từ lúc nào.
 Không phải mất công dọn dẹp và bày biện gì  cho một nơi dùng để ngã lưng,tu dưỡng cho một người đang chân ướt,chân ráo bước vào cái nơi thanh vắng,tịch liêu nầy.
 Khi những tia nắng ban mai cố xuyên qua rừng lá còn mù sương lãng đãng vô được tới hang ,thì người đàn ông ở trong đó đã hoàn tất việc thứ nhất của ngày là bài tập thể dục vận động cho máu huyết lưu thông.
 Mồ hôi đã nhễ nhại từ trán cho tới tận tay chân của ông ta.
Không lâu,trong tư thế  “bán già” ,người trung niên đó bất động khá lâu,cũng phải gần một canh gà,  mặc cho muỗi và vài loại côn trùng bay qua lại đáp xuống rồi đi.
 000.
  Sau ba tháng trú ngụ ở hang với tiện nghi gần như tối thiểu,cùng sinh hoạt đều đặn,lớp lang và,điều kiện có thể nói quan trọng nhất là những thử thách về thời tiết với khí hậu gần như khác thường của ngọn núi có tên là Tầm-Lãng nầy .
  Với chiều cao hai ngàn ba trăm thước cách mặt biển,núi với rừng nhiều cây cổ thụ từ quanh chân lên đến tận trên cao, cho nên nóng bức, mát rồi lạnh thay đổi thật bất thường, dễ làm cho kẻ từ phương xa mới đến ,cơ thể chưa hoà nhập được bị vật vã cho ngất ngư là chuyện thường.
  Ông Nghi,người trung niên ngụ trong hang chịu đựng được rồi ngày càng thoải mái hơn với thiên nhiên với sinh hoạt nơi ấy,quả là một kẻ đã được xem hơn người rồi.
 Có thể , đối với một người đã sinh ra,lớn lên rồi sống với những tiện nghi,cho dù nơi thôn quê  túng thiếu hay người nghèo nàn nơi thành thị, người ấy cũng cảm thấy khó khăn để thích nghi với đời sống ở đây,giống  như vào thời kỳ bán khai thiếu thốn mọi bề .
   Ông Nghi,một người với tuổi đời trải qua lục tuần,đã từng thụ hưởng và sống một cuộc sống,có nhiều thứ không thể thiếu được của xã hội văn minh trước đây.
  000.
 Một ngày, khi tận hưởng  sau cơn "say men" thiền,bằng đầu trống chỉ thuần với câu  A Di Đà Phật với đôi chân cứng và khỏe,ông Nghi nghĩ rồi quyết định phải làm một vòng quanh chân núi ,khởi đi bằng ngay cửa hang núi rồi quẹo qua tay phải.
  Tới lúc mặt trời đứng bóng,tức giờ Ngọ,ông dọn cho quang đãng dưới gốc cây lớn,mặt xây  hướng Nam và tỉnh tọa,
  Đây là lần ngồi đầu tiên ngoài hang từ lúc ông tới sống ở chân núi này.
 Có khác biệt ,khác xa , giữa thiên nhiên gần như hoang sơ nầy nếu so với những lần hành thiền ở trong hang .
Gió,tiếng chim chóc hót,những bước chạy rượt đuổi nhau của thú rừng,tiếng động của các loại bò sát gần ngay kế bên hay xa xa vọng lại,tiếng nhánh cây khô rơi bất chợt sau cơn gió...
 Có phải chừng  đó..bất ngờ đã hết đâu !
 Trong lúc nhắm mắt,đầu óc ông Nghi chưa đạt được trạng thái thâm sâu của cơn thiền định,lỗ tai ông vẫn còn nghe được tiếng bước nhẹ  của loài thú bốn chân đến gần sát tận mặt ông, đánh hơi rồi thở cả  vào mặt ông nữa !
 Thoạt đầu,ông có..sợ nhưng không bao lâu sau đó,bằng tự lập luận :rằng,mình đã cố tâm,đã quyết chí đến đây ngay từ trước lúc rời mái gia đình ấm êm thì,có việc gì phải sợ hãi trong khi vẫn chưa có dấu hiệu nào cho biết bản thân mình bị nguy hiễm.
 Ông chìm sâu vào cơn  "định" khá lâu sau đó.
 000.
 Tiếp tục cuộc hành trình du ngoạn cho giáp vòng chân núi như một cách 'làm quen' với thiên  nhiên với những điều chưa được biết  của một người ở xa mới tới.
  Độ bốn giờ chiều,lúc ấy mặt trời chưa hẵn thuộc về hướng chánh Tây,trước mặt ông có con đường mòn rồi một tấm bàn nhỏ có mũi tên nằm trên và hàng chữ nằm dưới : Tây Phương tu viện.
 Ông không quên niệm câu A Dì Đà rồi lẫm bẫm lành thay,lành thay .
 Chợt đâu đó gần bờ rừng một tiếng người  nói vọng tới ông :
  -Chào khách,chẵng hay ông đi tìm ai ở đây ?
Ông Nghi hơi giựt mình kèm chút ngạc nhiên ,hướng về phía người hỏi :
  -Dạ,tôi là người ở phía đông của núi nầy,muốn đi thăm thú cho biết xung quanh đây.
  -Tôi là Thích Đại Giác,trụ trì của  Tây Phương tu viện nằm khuất trong kia một chút nhưng với tiện nghi đầy đủ.Nếu được,mời ông đây ghé qua đãnh lễ Phật rồi mình đàm đạo Phật pháp một chút được hôn ?
  -Thưa,cám ơn tôn sư,tôi sợ sau khi viếng thăm không kịp về vì trời sẽ sụp tối ,cho tôi xin dịp khác vậy !
  -Không sao,nơi ăn,chốn ngủ qua đêm xin ông đừng ngại .Tôi với các tăng ni đã lo liệu tươm tất mọi thứ trước khi tôi đến đây rồi .
  Một vị tăng mặt tròn cao lớn từ từ bước ra chen lách qua mấy chòm cây.Ông Nghi chấp tay và cúi đầu chào một cách tôn kính.
  Vi tăng,trong vài tích tắc có vẻ hơi bỡ ngỡ về đối tượng trước mặt mà mình chưa kịp quan sát cho tường tận,tỏ rõ.
 Ông nhanh bước tới đáp lễ cũng không bỏ xót cơ hội quan sát tưởng tận lữ khách tình cờ.
  Đó là người,có lẽ nghèo và sơ sài nhất ông gặp trong đời .
   Ông này xem bộ nghèo khó không khá gì hơn “cái bọn “ ăn mày,theo ý nghĩ thoáng qua trong óc của viên trụ trì.
   Nhà sư phản ứng với tình thế ngoài dự liệu một cách bén nhạy :
  -Không sao ! Nếu ông đây thấy không kịp giờ về,vì trời cũng sắp tối thì khi khác cũng được.Nhân tiện,xin hỏi ông đây là khách từ xa đến nơi nầy thăm thú hay...
  -Thưa tôi trú ở hướng đông của núi này chưa quá nửa năm.
  -Ồ ! vậy à,nếu có dịp tôi sẽ đến thăm ông .
000.
 Hai ngày sau,xa xa trước hang nhỏ có tiếng gọi của vị sư chủ nhân Tây Phương tu viện.Ông Nghi mời vào,chào hỏi rồi một cách tự nhiên ngoài dự liệu của nhà sư,ông mở bàn tay phải đưa về tảng đá tương đối bằng phẳng mời nhà sư ngồi .
   -Chẵng hay đại sư đến thăm chơi hay có gì chỉ dẫn ?
   -Từ lâu nay,tôi có ý định lên trên đỉnh núi này.Bởi lời đồn đại về sự linh thiêng trên ấy là một,hay là nếu đích thân tôi “chinh phục "ngọn núi cao gần hai ngàn ba trăm thước nầy thì uy-tín của tôi đủ để lôi cuốn khách thập phương đến đây tấp nập,nhân đó tu viện cũng sẽ thu hút nhiểu bá tánh hơn.Đó tiện cho việc hoằng pháp theo mong muốn của tôi từ bấy lâu nay.
  Ông Nghi nhắm mắt trầm ngâm kéo dài sự yên lặng trong cái hang nhỏ khá lâu.
  -Từ khi tới đây,tôi có ý định trong đầu là sẽ có lúc nào thời tiết khô ráo thuận tiện ,tôi sẽ lần mò tìm lối lên trên đó.Trươc,để mở tầm mắt,sau được ngồi trên ấy niệm Phật thì chắc là lý thú lắm.
    -Ồ ! Vậy thì bây giờ đúng lúc để ông đây đi cùng với tôi và các đệ tử của tu viện lên đỉnh núi rồi.
   Vị sư gấp gáp trả lời,rồi ông tiếp ngay khi ông Nghi chưa ra được kết luận.
  -Tôi tính như vầy,tôi dẫn đường với danh nghĩa là trưởng đoàn khai phá con đường từ chân núi,xuất phát ngay Tây Phương tu viện.Hai đệ tử của tôi sẽ mang theo dụng cụ cần thiết để đi rừng,còn ông cũng cùng  phát quang ,dọn đường lên núi .Ông thấy sao ?
  -Thưa,tôn ý của thầy đúng rồi !
  -Vậy ngày mai mình khởi hành ngay chỗ tôi nhen?
  -Dạ được!
 Trời còn mờ sương ,sư  Đại giác chỉ định ông Nghi là người khai lối mở đường,ông kế tiếp rồi hai đệ tử khuân vác theo sau.
  Từ sau thiền viện,ông Nghi không dùng đường thẳng mà đi xéo lên dốc theo lối trôn ốc lần lên.Ở đây, đất cứng,cây tương đối thưa nên nhiều bước đi của đoàn người hanh thông,dễ dàng.Độ 10 giờ sáng,một đoạn đường có đá dất và rễ cây lẫn vào nhau đã cho toán bốn người có cơ hội nhanh chân hơn.
   Bóng cây thật rậm,dầy đặt ,ánh sáng mặt trời bỗng khan hiếm để quan sát nhìn đường,Rễ cây ,càng lúc càng nhiều hơn,cho đến lúc một đầm nước hiện ra trước mặt mà,ông Nghi chỉ thấy được nhờ những tia sáng mặt trời lọt xuyên  qua được những kẻ hở của  lá của không biết bao nhiêu cổ thụ chung quanh đầm .
  Có tiếng nước từ nơi nào đó cao hơn mặt đầm chảy xuống,tiếng quẫy mạnh ở dưới,tiếng miệng của loài cá hay thủy sản nào đó táp mồi phá màu đen của mặt nước bằng những đợt sóng nhỏ nhấp nhô ,xô dập đẩy nhau lấp lánh liên tục.
  Ông Nghi lần sát bờ con đập thò nhẹ bàn tay xuống thử.
Nước lạnh,thật lạnh.
  Thầy Đại Giác hỏi ông Nghi xem có cách nào để vượt qua cái đầm nầy được không.Ông Nghi nói mình phải bẻ góc trái,tìm lối lến phía trên cái đầm nầy để lần hướng khác mà đi.
 Trước mặt là đầm nước,nếu  bẻ phải sẽ gặp vô số đá tảng chồng chất nhau phía dưới bị nước bám đóng rêu lâu năm nên rất trơn trợt,bẻ trái đi được không bao xa là khu rừng gai,loại dây chằng chịt quấn bám vào nhau,rất khó nhấc chân lần bước.
 Tội nghiệp cho hai môn sinh của thầy và ông Nghi quần thảo với mấy loai cây gai khá lâu,mình mẫy bị trầy sướt đến chảy máu nhiều chỗ trên mặt mày tay chân mà vẫn không tiến bước được là bao.
 Ba người trông mệt mỏi đã lộ ra.
   Một cách hết sức bất ngờ,thưọng tọa Đại Giác cho lệnh hai môn đệ thu tay,tom góp vật dụng...xuống núi trở vể kẻo tối !
 000.
   Ông Nghi,còn lại một mình sau cuộc rút lui không lời từ giả của ba bạn đồng hành .Ông lại áp dụng "Pháp luân thường chuyễn " trong cái âm u của khu rừng cây gai, cái rờn rợn của đầm nước không có ánh sáng chứa đầy bí ẩn ..
   Độ một tiếng đồng hồ sau,cảm nhận khỏe khoắn của một người đã nhận được đầy đủ năng lượng,ông  sảng khoái đứng dậy vươn vai cùng với màn đêm dầy đặc.Ông ngước mặt nhìn thẳng lên trời cao ,rồi mắt ông đã thấy một vì sao tỏa sáng của cái lúc giao tiếp giữa ngày với  đêm.
   Sao hôm!
 Ông Nghi,nhìn ngôi sao từ xưa nay đã hướng dẫn,đã chỉ đường cho không biết bao nhiêu người lỡ đường,lạc lối trong những đêm đen hốt hoảng,sợ sệt.
 Đá tảng,cây gai,cây cao chắn lối,hố thấp,hố sâu...ông chạm,ông biết nhưng ông chỉ chạm rồi vượt qua,trong khi đôi nắt luôn dõi nhìn lên vì sao cứu tinh đang lung linh sáng tỏa trên kia,ở nơi cách xa vị trí của ông trong đêm đen muôn trùng !
 Bất chấp! 
  Gần như hầu hết châu thân đau đớn do té,vấp,chạm rễ cây lớn ,ông Nghi như một người trong cơn mộng du ,mắt nhìn chăm chăm trên bầu trời xa với toàn thân ướt đẫm mồ hôi quyện hòa với máu.
 Cuối cùng,những ngọn cây cao vút phải dừng để nhường khoảng trống không gian lại cho một tràng lớn với đường kính chắc phải tới cả trăm thước.
  Ông Nghi đã gần như bò với lết ,có lúc phải nằm ngửa để thở mới có sức khi tới được khu vực này .
  Mây trắng ngần như những khối bông gòn mịn và mát bao vây từ chân tới đầu của ông .Ông hít thật đầy,đầy đến nỗi hai buồng phổi không còn nơi để chứa không khí nữa.
   Trong giờ phút tĩnh mịch ,trên đỉnh núi cao chỉ với gió vờn vô đá ,gió thổi lung lay những ngọn cây đang nhận lấy trọn vẹn đêm đen huyền dịu từ triệu triệu vì sao lấp lánh trên bầu trời xa thẫm trong màu đen cùa bàu trời .
   Cùng với những chần mây trắng xóa vờn quyện  và  se lạnh bởi mặt trời đã khuất từ lâu.
    Ông Nghi cứ tưởng mình đang trong cơn mơ huyễn hoặc .Ông bấm vào tay mình khi biết đây là sự thật.
    Sự thật ,trước đây một vài ngày,ông chỉ giữ thầm kín trong tâm ,dù ông biết đó là một ngọn núi khó lên,chứ không phải hoàn toàn không tới được.Ngay cả những lời đồn,rằng trên đỉnh ấy rất thiêng nếu như ai có cơ may lên để  chinh phục nơi cao nhất,ông cũng không hề màn quan tâm những dư luận đó .
   Ông tự phát tâm hành thiền bằng phương pháp tựa như "Hạnh đầu đà" nầy,chỉ cốt khử trược ,lưu thanh trong con người của ông mà ông cho rằng cần phải  tẩy rửa sau mấy chục năm bị nhiễm quá nhiều thói hư,tật xấu từ cuộc sống đã xa cạ với không biết  bao nhiêu thói tham,sân,si,hỉ,nộ,ái,ố  của thế tục chung quanh .
   Điều ấy,ngay lúc nầy đây ,đã thành tựu.
   Khi,đến chân ngọn núi nầy và khi vị sư nói ý định ông đã quyết định không đắn đo.Ông không mưu tìm sự linh thiêng ở trên đỉnh cao lộng gió với tầm nhìn bao la mà, ông muốn tự thắng lấy nhiều điều đã  lâu nay bám chặt làm mục hoại bản năng vốn sẵn có của loài người :-Sợ mọi thứ ở ngoài thiên nhiên,sợ đói no,nóng lạnh..
 Ông ngồi xuống,mặt hướng về phía Nam,hai bàn tay chấp trước ngực thì thẩm khấn nguyện.Hồi lâu sau ông xá mỗi hướng ba xá bằng động tác hết sức nghiêm chỉnh.
  Ông rửa mặt cho sạch,xong ông dùng tay dọn trống trải quang đãng  khoảng đất đá cho đủ một chỗ ngồi, ông chuẩn bị cho một canh thiền thật chu đáo mà tự trong đáy lòng đã ao ước lâu nay .
   Thiền giã cũng không cần biết tới bao giờ cữ thiền nầy sẽ chấm dứt,cho dù có quá giờ Tí,sau giờ giao hòa của âm dương và bắt đầu cho một ngày khác của cõi trần với những tiếng gà gáy rộ lên  từ xa xa hay dưới chung quanh rừng núi .
Phạm huỳnh Ngân & H3.
Tặng con Huỳnh hổng Đức Túc.
email:phạm.h.ngan@gmail.com 
 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

KHÔNG CÓ ,CÓ KHÔNG..MỘT VÒNG TIẾN HÓA!

KHÔNG THẦY,ĐỐ MÀY LÀM NÊN ?!.(Cổ nhân truyền khẩu).