SỢ-OÁN-QUÊN và SỢ !

Đồng bào  Huế chôn cất thân nhân của mình.
Vụ thảm-sát vào dịp tết Mậu-Thân 1968 với hơn bảy ngàn người dân bị giết chết ở cố-đô Huế ,người dân nơi đây đã chưa kịp hoàn hồn qua sợ hãi, đau -đớn ,mất mát của những chứng nhân cùng thân nhân của những người còn sống-sót.
 Bằng cuộc tàn-sát có hoạch định một cách quy-mô nầy, người Cộng-Sanh đã dùng những dụng-cụ thô-sơ nhất như cuốc xẻng,mã-tấu,lưỡi-lê,chày vồ kể cả những sợi kẽm gai để gây ra đau đớn nhất để giết hại chính những người đồng bào của mình .
 Tiếp đến,bốn năm sau lại sảy ra trận chiến Mùa Hè đỏ-lửa với hàng ngàn xác người dân Quảng-Trị bị pháo binh của quân-đội Bắc Việt vừa nã theo , vừa bắn trực xạ  trong lúc họ cố chạy sống chạy chết  để     cùng  theo kịp những bước rút lui của Quân-lực Việt-Nam Cộng-Hòa.
 Quốc-lộ 1,còn có tên khác nữa là Đại-lộ Kinh-hoàng, theo ngôn-ngữ của nhà văn Phan-Nhật-Nam.
 Đó là một trong những lý do chính,cho nên trong cuộc di-tản của Quân-khu 1 xuôi Nam  đồng-bào  ở vùng 1 chiến-thuật lại cố trốn chết  bám theo các đơn-vị quân đội VNCH thêm một lần gian-nữa.
 Cũng chỉ vì họ quá sợ hãi  CS và muốn được sống ở vùng dất tự-do.
 Miền Nam ,phòng tuyến cuối cùng của những người yêu chuộng thể chế dân-chủ cũng bị vỡ.
 Cả hơn mười bảy triệu người trong không bao lâu  đã bị một tấm màn sát đen đúa chụp xuống.

 Sợ.
Phe chiến-thắng áp-đặt những luật-lệ rừng rú,vô lý của họ vào đầu,vào cổ của dân quân thuộc phe thua cuộc. và trong rất nhiều điều,nó tương-phản,vô-lý,ngang-ngược hoàn-toàn với mà họ đã được hưỡng được hơn ba mươi năm.
Họ bị bắt phải nghe những điều trái với luân lý của con người.
Họ phải thành những con vẹt .
Họ phải thi-hành những mệnh lệnh và không được hỏi, không được cưỡng lại.
Họ bị chiếm đoạt tài sản bằng nhiều cách .
Họ bị dồn đến đường cùng của cuộc sống họ phải bị cưỡng bách đến những khu gọi là "kinh-tế mới",thực- tế chỉ là những nơi chốn lưu-đày, rồi cuối-cùng là những mái gia-đình sống lang-thang vất vưỡng ở những  đầu đường ,xó chợ !
 Trong khi ấy,nhà cửa ,tiện-nghi đã có từ thời ông,bà cha-mẹ ,kể cả bản -thân của họ nữa đã dầy công tạo-đựng đã nghiễm-nhiên lọt vào tay của đám người ngoác to mồm xưng là "cách-mạng" !
 Oán.
Năm 1954 đã có một triệu đồng -bào người Việt,miền Bắc di-cư vào Nam. Anh trên là cảnh người đi,kẻ ở trong cuộc di-cư vĩ-đại nhất của đất nước vào thời ây.

Không ít số người có thân-nhân , kể cả cá-nhân  họ bị những đau đớn,khổ-sở do kẻ thù thâm-căn ,cố-cốt  là Việt-Cộng,tức là đoàn quân xâm lược trước đây không  bao lâu,đã  gây ra ,  có một số đông đã chạy thục-mạng,chạy bán-sống bán chết với muôn-vàn khổ-ải nay đã đến được bến-bờ tự-do .
 Họ ,một số rất đông trong thời-gian đầu làm thân tị-nạn đã ôm những hoài-bảo lớn-lao với ước-mong cho đất nước được có  một ngày tươi-đẹp,tự-do,tươi-sáng cho thân-nhân,cho bằng-hữu của họ và để khi ấy, đất nước VN không còn mấy cái nón cối,ba đôi dép râu cai-trị nữa.
 Một người mang căn-cước tị-nạn,trung-bình phải làm việc gấp rưởi hoăc gấp đôi so với một người dân ở bản xứ ấy.
 Nôm na ,là "Một kiễng,hai quê !".
 Phải tìm sự sống cho mình và cấp-cứu thân-nhân đang đói,đang khổ ở quên nhà.
Quên.


"Lá cờ,là cờ của Ta !"

Đây cũng là lý-do mà sau mấy chục năm người Việt chống Cộng ngày càng thưa hơn.
Ngoài ra còn rất nhiều lý-do khác làm cho những hận-thù,oán ghét chế-độ cầm-quyền ngày càng giãm hẵn đi.
 Cùng lúc ấy,với sự chiêu-dụ cùng với nhiều...cò mồi cỡ bự như Nguyễn-cao-Kỳ,Phạm-Duy,Thích-nhất-Hạnh ,những người "cựu tị-nan" năm xưa lúc bước chân xuống ghe  vượt-biên đã ôm mộng là Kinh-Kha lúc trước,nay  thì áo-gấm về làng với sự tuyên-truyền bịp-bợm của  CS ,đã nhận ra rằng mình không kình-địch dài lâu với đảng CS được,nên gió cũng đổi chiều.
 Trong lúc ấy,bạo-quyền Hà-Nội cũng hết công-xuất qua các phương tiện tuyên-truyền rằng là đất nước đang đổi mới,tự-do hơn,dân chủ  nhiều hơn thời chiến gấp ...chục lần....!
 Họ chiêu-dụ,mời chào những người tị-nạn năm xưa quay về xây dựng đất nước với nhiều lợi-nhuận,bổng-lộc hấp-dẫn.

 Họ "gõ" trúng ngay lòng tham cố-hữu vốn có trong nhiều người.
 Với những lời đường mật  đó  nhiều cựu thuyền-nhân,cựu bộ nhân lâu ngày xa-xứ đã bị lung-lạc thật sự.
 Họ bắt đầu tránh né những cuộc xuống đường vào những ngày quốc-hận.
 Họ tránh những ống kính khi có nhỡ bước qua mấy lá cờ vàng,họ tránh dùng những lời lẻ nặng khi nói về ..."mấy ổng (!!)".
 Họ tạo-dựng gia đình cho có bề,có thế với nhà cao,cửa rộng ở quốc-gia đệ-tam.
 Và,cũng khá đông trong số những người di-tản...buồn năm xưa ấy nay đã dư của ăn ,của để đã hăng-hái trở về quê cũ theo lời kêu gọi thống-thiết "khúc ruột ngàn dăm" do những kẻ mới ngày nào đây đã hành hạ,đã nhuc mạ họ đủ-điều, đến không chịu được nên phải tìm phương trốn chạy .
Và Sợ !
"Có về nước chưa ?" hay ông hay bà "về nước mấy lần rồi ?".
Đây là câu hỏi khá phổ-biến trong cộng-đồng người Việt cho dù bất cứ nơi nào trên thế-giới.
 Thỉnh-thoảng chúng ta đã được biết qua tin-tức có người về VN đôi ba ngày rồi bị bắt,có người vừa đặt chần đến Tân-sơn-Nhất hay Nội-Bài là bị áp-giải hay trục xuất lập tức ra khỏi "quê nhà" !
 Đây chính là phương-thức khủng-bố rất hiệu-quả cho những ai ở hải-ngoại chống đối lại họ :
Hãy chọn một trong hai ,chống đối lại chế-độ là ...cụt đường về !
 Chớ có "nghe lời bọn xấu" chống đối lại đảng,nhà nước và nhân-dân !
Cũng cùng lúc ấy,trong nội-địa,bất cứ ai chỉ cần có dăm ba lời chỉ-trích cho dù là xây-dựng vẫn bị tròng vào đầu những bản án tù-tội khắc-nghiệt dài lâu.
Đây là tâm-lý tạo ra sợ hãi dây chuyền và lâu dài .
Đa-số trong giới đi đi,về về VN  hiện tại đều ít nhiều có giây mơ,rể má với công ăn việc làm,với thân bằng ,quyến thuộc kể cả với những người yêu...bé bỏng nữa.
 Muốn được yên thân ?
 Muốn được về VN  ăn chơi ,hưỡng-thụ thoãi-mái với chiêu-bài VN ...cái gì cũng có ?
Hãy làm thinh và chớ có nên ..chạm đến đảng và nhà nước !
Nghe được lệnh ấy,tất-nhiên đã biết sợ.
 SỢ đã làm kim chỉ nam,là câu nằm lòng cho bất cứ ai còn bị vòng kềm-tỏa của chế-độ cầm-quyền !
   Dặn-dò :
Từ  trung tâm với tên gọi là "Bùng-binh Bến-Thành",ngay dưới chân tượng danh nhân Trần-Nguyên-Hãn ,ít ra cũng có bảy con đường lưu-thông để đến :Thủ-thiêm,Chợ lớn,Bến Bạch-Đằng,Thị-Nghè...
Bình-tĩnh hay hốt-hoảng rồi lở mà có đi lạc hoặc đi lòng vòng trở về lối cũ là quyền của tài-xế hay khách bộ-hành !
Tầm Nã.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

KHÔNG CÓ ,CÓ KHÔNG..MỘT VÒNG TIẾN HÓA!

KHÔNG THẦY,ĐỐ MÀY LÀM NÊN ?!.(Cổ nhân truyền khẩu).