Cưới xong vọt lẹ!

Võ-Phiến:
Nhìn thấu tâm-cang.
(Ảnh Tienve.org)
Khó mà tìm được một nhà nước nào trên thế-giới nầy lo-liệu,bao-biện,bố-trí cho công dân của mình được tác-hợp hôn-nhân một cách dễ-dàng,nhanh-chóng và đồng-loạt như chính-phủ của ông Hồ-chí-Minh 
 Chánh-quyền của ông ấy, đã từ phiá bắc vĩ-tuyến 17 thò thọc cánh tay dài, dành mọi ưu-ái cho những đôi nam,nữ của miền Nam V.N,từ bờ nam dòng sông Bến-hải trở vào tới tận Cà-mau nào muốn yêu và đi đến ăn ở với nhau không cần biết có sự đồng-ý của những bậc sanh-thành đôi bên hay không.Chi-bộ đảng ở địa-phương sẽ lo-liệu cho họ vượt qua mọi thủ-tục lễ-giáo truyền-thống đã có tự ngàn xưa, một cách mau chóng!
  Cũng trong  thời-gian đó, chánh-phủ cuả ông Ngô-đình- Diệm phải trăm-phương,ngàn cách lo-toan tất-bật để chuẩn-bị đón tiếp một triệu đồng bào ruột thịt từ miền Bắc đành phải xé da,cắt thịt từ bỏ"thiên-đường C.S" làm chuyến xuôi Nam bất-đắc-dĩ thì,ngay trong miền Nam những buổi "tuyên-hôn",những cuộc liên-hoan có hát,có múa với bánh trái,tiệc-tùng nửa kín,nửa hở nhằm mục-đích đưa người "tập-kết" ra Bắc cũng không kém phần huyên-náo.
 Cái cảnh tượng  người gạt nước mắt vì phải lìa bỏ cha mẹ,họ-hàng thân yêu để người  ra đi đến một nơi chốn xa lạ, rồi phải làm lại hết thảy mọi chuyện từ bước khởi đầu với biết là bao khổ đau thương tiếc.
Cũng cùng lúc ấy, lại có những kẻ vui cười hăm-hở,vì bị nhồi nhét bằng những  lý-tưởng (huyễn-hoặc),giải-phóng dân-tộc,cùng với tương-lai của một thế-giới "đại-đồng"(sic!)theo lời đường mật ngọt-ngào của ông Hồ cùng với bộ máy tuyên-truyền của đảng CSVN được mở hết công-xuất.
 Rằng: tập-kết, là tiếng gọi thiêng-liêng của tổ-quốc, mà người nhận được đã là một hãnh-diện tột cùng,một vinh-dự vô-biên!.Nên chi, những cuộc "liên-hoan" bất-ngờ,những sung- sướng "đột-xuất" cùng các nữ đồng-đội hay các ý-trung-nhân "bổng-nhiên"xuất-hiện" rồi thành vợ chồng một cách tíc-tắc bởi những "tuyên-hôn" do "trên" quyết-định  đã taọ nên những vui mừng ngoài sự tưởng-tượng mà các dù các đương-sự có mong-muốn cả đời cũng không bao giờ có được.!
 Cái khóc, cái cười cực-kỳ quái-đản ấy cùng xảy ra một lúc trên đất nước Việt nam  có thật,và đã xảy ra ở nước mình trong thời-gian sau Hiệp-định Geneve 1954 oan-khiên chia đôi đất nước, nó tác-động mãnh-liệt và tạo nên một hệ-quả lâu dài cho những năm tháng về sau.
 Thời-hạn ba trăm ngày để hai bên,phía thì tìm cách tái định-cư cho người mới đến,sao cho đủ cơm,gạo,chăn,mền...và,còn cả một con đường dài với biết là bao chưóng ngại tâm-lý,xáo-trộn ở trong những con người có chỉ một quảng  thời-gian rất ngắn  thôi,để mà phải đoạn-lià những thói quen,những kỹ-niệm,những tập-quán vốn đã gắn bó với họ từ thủa xa xưa.
 Thế nhưng,cho dẫu mất mát,đau buồn  đang xảy ra,đồng bào di-cư  biết hai điều chắc-chắn là họ đã đào-thoát ra khỏi địa-ngục của ông Hồ và,không-khí tự-do với tương-lại xáng-lạn đang  chờ đợi quyện-hòa lấy họ ở miền Nam tự-do!.
Hồ-chí-Minh:
Ác,gian đệ-nhất(ảnhWikipedia)
 Cũng cùng thời-gian ấy,khắp chốn thôn-trang,từ đồng bằng sông   Cữu-long cho đến rừng núi âm-u ở tận Cao-nguyên Trung-phần,cùng chạy đua với thời-gian;những cán-binh cuả ông Hồ phải chu-toàn cho xong:
 -Chôn dấu vũ-khí,đạn dược,
 -Bố-trí các đảng-viên ở lại tiếp-tục lén-lút hoạt-động chờ đợi thời-cơ,
 -Tạo ra thật nhiều những "liên-hệ" tình-cảm giữa kẻ ra đi và người ở lại trong miền Nam.
Yếu tố người đi,kẻ ở được coi là quan-trọng hàng đầu trong thời-gian "tập-kết" từ Nam ra Bắc nầy.
 Đặc-biệt, trong những đám cưới "hoả-tốc" đó,CSVN đã ra tay phá huỷ tan-nát những phong-tục lễ-giáo tốt đẹp của dân-tộc:Những tân-lang và tân giai-nhân không cần qua sự ưng-thuận và tác-hôn cuả các bậc trưởng-thượng như ông,bà ,cha,mẹ mà chi cần trưởng cơ-quan,tổ-chức đảng bộ,thủ-trưởng đơn-vị và cứ thế,những tuyên-bố,tuyên-hôn rầm-rộ xaỹ ra!
 Các đợt tập-kết ra Bắc trót-lọt êm-xuôi,những người ra đi mang nặng trong lòng với biết bao nhiêu hoài-bảo về" miền Bắc xã-hội chủ-nghĩa anh-hùng" ; mà đó hãy còn là những con đường dài lý-tưởng vô-cùng, vô-tận trước mặt cũng những kẻ chỉ được trang-bị bằng tấm lòng yêu nước nồng-nàn cùng những hoài-bão xa-vời.
 Còn điều hệ-trọng cũng mang nặng trên vai, không kém với trách-nhiệm nước non,đó là
 những người yêu dấu,những người vợ vừa cưới đêm qua,chưa cạn lời thăm hỏi,chưa biết rành rọt cha mẹ đôi bên,bất quá chỉ  hưởng được dăm cuộc ân-ái  rồi... chuẩn-bị khăn gói lên đường.
 Những người vợ hiền "hoả-tốc" ấy,có người tự tay thêu lấy mấy chiếc áo len,vài tấm khăn quàng cổ hoặc vài kỷ-vật làm tin, để người  ra đi "tập-kết " an-lòng cho bớt cái lạnh mùa đông xứ Bắc...!
 Có vật dụng nào chưá và diễn-đạt được hết  tất cả ân-tình,yêu thương của người ở lại trao gởi cho kẻ ra đi  cho nhau trong trường-hợp nầy hôn?
 Thời-gian không lâu cho những nhớ thương chờ đợi ấy:
Theo Nhà-văn Võ-Phiến viết trong Tạp-luận,với tiểu tựa "Bắt trẻ đồng xanh"...
..."Rồi có một đêm mưa gió nào đó,có tiếng kêu cửa,người nhà ra mở.
Một người lạ nói nhỏ vài câu.Người đúng tên trong thư ngập-ngừng,áy náy xác nhận là đúng.
Liên-lạc viên trao phong thư hoặc tấm ảnh...
 Người nhận thư(hầu hết là nữ giới),nếu quan-sát cho kỷ, sẽ thấy đôi vai rung lên,tấm ảnh người xưa được đưa thật gần đôi mắt trong ánh đèn dầu lửa mù-mờ để nhìn cho kỹ,và có... chưá-chan nước mắt.
Thế là cây cầu tình-cảm giữa hai miền Nam-Bắc đã được khai-thông.Hàng chục ngàn "con-tin tình-yêu" sinh sống ở trong Nam đã bị kềm chặt ,để rồi từ sau đó,những người vợ "miền-Nam" chỉ biết thi-hành những mệnh-lệnh từ phương Bắc,nới ấy người "chồng" kiêm con-tin của họ đang cố- công gắng sức "giải-phóng kiền-Nam" dù họ vẫn biêt chắc chắn rằng họ đang được huỡng những tư-do ,phồn-thịnh ở  miền Nam!
Thật ra,theo như nhận-xét của nhà văn Võ-Phiến,những  nạn-nhân sớm-sủa bị ngả gục trong cuộc chiến xâm-lược miền Nam do ông Hồ và tập-đoàn cầm-quyền miền Bắc khởi xướng, đã bị khai-tử vào những năm 1.958,1.959,đó là  đại-đa số những góa-phụ vô-phúc bị chọn để phải chia tay ngay từ trong những ngày được Uỷ-hội kiểm-soát đình-chiến ấn- định!
 Ông Hồ-chí-Minh,đã lấy những tình-cảm chân-chất cuả người dân miền Nam bằng chính mạng sống của họ,để ông ấy đem ra  để "đầu-tư"  cho cuộc-chiến tương lai,không xa sau đó.
 Ông Hồ và đồng bọn đã dùng tình-yêu thiêng-liêng cao-quý nhất của loài người để làm thế "bắt-bí tình cảm vơ-chồng " trong cuộc chiến xâm-lược miền Nam bằng cách tạo ra "tương-lai chia-lìa đau khổ" và nhớ-nhung triền-miên cho cán-binh gốc miền Nam cùng vợ con của họ.
 Vì,đây mới chính là những cảm-tình viên đắc-lực,những ủng-hộ-viên trung-kiên nhất cho công-cuộc xâm-lược miền Nam khi Hà-nội ra tay tiến-hành.
 Ông đã tính-toán kết một sợi dây thật chắc, bằng chất-liệu là  yêu,thương,nhung nhớ,lo-âu,chờ đợi của những con  người nhẹ dạ và chỉ được trang-bị thô-sơ bằng tấm lòng yêu nước để ông và đồng đảng  lợi-dụng  một cách dễ-dàng, rồi sau khi thành-tựu, bọn ông được chiến-thắng hả-hê trong trong cuộc tranh-đoạt,  rồi cuối cùng ra, là Việt nam mình có cả một núi xương cao và những con sông máu ngoằn-ngoèo.
 Nhìn kỹ ra,toàn Việt mình với nhau.
 Tầm-Nã.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

KHÔNG CÓ ,CÓ KHÔNG..MỘT VÒNG TIẾN HÓA!

KHÔNG THẦY,ĐỐ MÀY LÀM NÊN ?!.(Cổ nhân truyền khẩu).