Chết vì trúng gió!

TRÍCH-LỤC:- Phỏng theo các báo "lề phải"ở trong nước, có  một   sĩ-quan công-an   ở Bình-Dương,  đã có những lời  gạ-gẫm nhằm  để  trao-đổi  tình-dục nhắm vào vợ của một nghi-can có nhan-sắc, mà đơn-vị công-an của gã nầy vừa bắt giữ..
DẪN:-Ông Hồ-chí-Minh, kể từ những ngày đầu tiên tùng-tam,tụ ngủ với mấy tay đàn em cho đến ngày chu-du địa-phủ.
Căn-cứ theo lý-lịch trích ngang của đương-sự, thì chưa bao giờ họ Hồ tức Nguyễn-tất-Thành,quê-quán ở làng Kim-liên,tỉnh Nghệ-An đã bị  một ai tố-cáo về tội trạng hiếp-dâm, ngoại trừ trường-hợp"hoa-lá-cành",nửa kín nửa hở ,đú-đỡn bù-khú với người đẹp Minh-Khai ở Moscow; trong lúc người yêu của nàng vì đường xá xa-xôi chưa kịp đến phó-hội .
Và, trường-hợp thứ hai, là, nàng Nông-thị-Xuân,một người phụ nữ miền Thượng,vốn có tính hiền-lành chân-chất đã nghe theo lời đường mật của "Bác" vào hang kháng-chiến,nguyện đem thân bồ-liễu hết lòng phục-vụ ông Hồ được dư-dật cơm no, bò cưỡi vào những lúc thụt vào,ló ra ở  hang Pắc-Bó.
Để rồi:
 Sau khi "Bác" đã công-thành danh-toại vào ngự ở  Phủ-chủ-tịch,Bác cho lệnh gọi vào để được tiếp-tục làm người đầu gối,tay ấp cho Hồ chủ-tịch  một khỏan thời-gian.
  Và sau  thời-kỳ trăng mật mặn-nồng ,Thị-Xuân cùng với em gái đã bị  xe tông cho chết, sau khi"nàng" dám cả gan   đòi được làm  Chủ-tịch phu-nhân!
Vụ nầy, Trần-quốc-Hoàn, bộ-trưởng bộ Công-an Hà nội,một đàn em cật ruột thân-tín với chủ-tịch họ Hồ cũng được hưỡng "xái nhì", sau khi Xuân và người em gái bị phế từ Phủ chủ-tịch...văng ra.
GIẢI:-Câu chuyện sau đây là hoàn-toàn có thật.Thoạt-đầu,người viết có ý-định dùng một tên khác thay cho cô Đào,một nữ tù và là  nạn nhân cuả Hai-Nghệu.
 Nhưng, suy-nghĩ lại,tại sao lại phải đổi;vì cái tên của  người phụ-nữ tù-tội ấy, đã là nạn-nhân nhãn-tiền ,được xem như nạn-nhân tiêu-biểu  cho những điều tệ-hại,xấu-xa của chế-độ đuơng quyền, là nhà nước Cộng-hòa xã-hội chủ nghĩa Việt-nam, mà,cái nhân-vật gây ra điều tồi-bại ấy laị là một giám-đốc, một đảng viên,thay mặt cho đảng CSVN cầm quyền sinh-sát ở nông-trường Thống-Nhất! 
Ngoại-trừ X. là tên người yêu của cô Đào được sửa  thành Xứng, đại-khái vậy thôi.
Ngoài ra,địa-danh,thời-gian,tên của các nhân-vật khác đều là thật hết.
KÍNH:-Mong ,rất mong bài viết nầy góp được  phần nhỏ , trong hàng vạn những bất-hạnh của kiếp  người tù-tội trong vòng kềm-tỏa của chế-độ  Cộng-sản, nhằm  giải-tỏa bớt  những hờn-tủi, đau-đớn,oán-hận của thể-xác và vong-linh  của cô Đào.
Truyện:
Tính cho đến tháng chín năm 1981,đã có hơn sáu năm miền nam Việt-nam bị lọt vào vòng cai-trị của đảng CSVN.Hơn sáu năm đó,cô Đào đã bị ăn cơm tù đâu cũng gần sáu năm! .Đó  là cái chuyện bình thuờng ở miền nam VN, không phải  riêng chỉ một mình cô Đào mới ở trong tình-huống đó.
Nầy nhen,sinh-trưởng rồi lớn lên ở chốn thôn-quê,nhà nghèo không ruộng,không đất;trước tháng tư 75 còn ra chốn chợ búa mua tảo,bán tần kiếm sống độn-nhật qua ngày . Nhưng đến khi bị"giải-phóng" , thì cái gì cũng tịch-thu,cái gì cũng cho là"đồ quôc-cấm",lớp thì bắt giữ,lớp thì phạt-vạ nặng tay cho chừa,cho bỏ, nên có rất nhiều người bị mất trắng , không còn cách nào xoay-sở đâm ra làm những nghề bất- đắt- dĩ ,và đương nhiên,dưới con mắt của công-an là phạm-luật!
Tù gạt đối với nhiều công-dân lương-thiện, vốn do tỉnh-huống nghèo khó tạo nên cũng chỉ là chuyện bình-thường ,kể từ những ngày sau Ba mươi tháng Tư năm ấy!
Bên kia sông Long-Toàn là nông-trường Thống-Nhất,một trại-giam cưỡng-bức lao-động với nổ-lực chính là đào đất,lên-liếp trồng dừa.
"Nông-trường" có bốn trại ,ba trại nam,một nữ.
Trại nữ,cũng được gọi là trại bốn nhưng nếu gọi cho đúng tên thì đó là nhà bếp với khoảng bốn nữ tù.
Cô Đào được các nam tù-nhân cho điễm là người có nhan-sắc và tư-cách dễ mến nhất.
Đàn Anh của Hai-Nghệu.

Cuộc tình của cô Đào và Xứng có thể nói là kính như bưng.Chỉ có những người ở chỗ  gần với Xứng mới biết được là họ có tình-ý với nhau.Điều nầy cũng dễ hiểu: nơi chốn giam cầm chẵng được quyền tình với tứ gì hết!
Cho nên,vào những buổi chiều, từ những khu rừng Chà-là, hay  ngòai chốn biển xa, vài  cơn gió hiu-hắt, mang hơi nước biển,nước phèn hòa quyện với mùi  sình non, nơi  hàng trăm  luống đất còn tươm nước do đám tù-nhân vừa vật-vả hoàn-thành; cô Đào nhìn trước,ngó sau trước khi "lướt" đến gặp Xứng,ở trại kế bên.
Những tù-nhân gần bên Xứng"giả-bộ" ra ngoài một cách kín-đáo để đôi uyên-ương trong chốn giam-cầm có dịp đuợc tự-nhiên trong dăm ba phút ngắn-ngủi phù-du,đủ để cô Đào được thoãi-mái  đưa vài miếng cơm cháy,hoặc nắm tay nhau  một cách vội-vàng với người yêu là  Xứng.
Vaì câu trao-đổi nhanh,gọn rồi cô Đào trở bước .
Cả hai đều là " con bà phước",cả hai đều lăn-lóc qua những traị giam ở tỉnh Cửu-long dăm ba lần,cả hai gia-đình đều mạt-rệp và cả hai đều có tuổi tù xấp-xỉ với thời-gian"miền Nam được" hoàn-toàn giải-phóng" tính đến thời-điễm tháng 9 năm 1981!
Giám-đốc nông-trường là Hai-Nghệu khoái diện đồ kẻng, áo với quần một màu  ba túi ,dáng đi hai hàng như hầu hết những người đi "theo cách-mạng".
Giám-đốc Nghệu ít nói,mà hễ có nói ra là người đứng gần ngữi ngay  mùi rượu nặc-nồng .!
Trong một đêm tối trời,Hai Nghệu với dáng-dấp đã có hơi-hướm rượu vào, bước tới,đi lui dăm ba lần trước hàng-hiên văn-phòng trại,ra chiều có điều gì hệ-trọng lắm.
Cả một khoản thời gian khá daì rồi mới gọi một tù-nhân trại một đang ngồi gác(bạn đồng tù) ở dưới tàng cây trứng-cá, lên văn-phòng dặn dò to nhỏ.
Người tù tuân-lệnh rảo nhanh về hướng nhà bếp.
Một số con mắt còn thức-giấc, tò-mò nhìn dáng đi e-dè,dò-dẫm của cô Đào tiến về văn-phòng mà đâm ra lo sợ,ái ngaị cho cái thân-phận của một nữ tù...
Sáng hôm sau,cô Đào ủ-rủ như cây So-đủa bị đốn nửa thân,như bụi Chuối cành lá te-tua,thân cây trốc gốc sau trận cuồng-phong.
Có những tiếng thở dài được kềm lại.
Có những lời oán- rủa không thoát đuợc ra ngoài.
Ngày kế theo đó,sáng ra cô Đào không thức dậy để làm những bổn-phân của tù-nhân như thường lệ.
Y-tá của nông-trường baó-cáo:"Phạm-nhân bị chết vì trúng gió"!
Ban giám-đốc nông-trường Thống-nhất thuộc huyện Long-toàn tỉnh Cửu-long "giúp-đở" cho người mản-phần bằng cách cấp bốn nam tù nhân mau lẹ đưa tử-thi cô Đào xuôi về quê cũ.
Người mẹ già đơn-chiếc của cô Đào,ngụ dưới máí nhà dột nát nhìn thấy trời xanh, khóc thương vật-vả hồi lâu và rồi nghẹn-ngào:
 "...Nhờ mấy cậu làm ơn đào dùm cái lổ cho nó sâu sâu một chút, vì cái xác quấn bằng chiếu mà, chôn cạn quá tui sợ mèo chó, diều quạ  bươi cào lòi cái xác lên, tội-nghiệp cho nó!"
Đen75.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Gà nuốt dây thun.

KHÔNG CÓ ,CÓ KHÔNG..MỘT VÒNG TIẾN HÓA!

KHÔNG THẦY,ĐỐ MÀY LÀM NÊN ?!.(Cổ nhân truyền khẩu).